Lúc Thu Nhã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Khánh Tường ngắm nhìn mình mỉm cười:
- Em dậy rồi!
Chưa kịp phản ứng thì anh đã bật dậy, nhảy xuống giường, ôm cô lên đi vào phòng tắm.
Tuy rằng có kẻ hầu người hạ nhưng đều bị Khánh Tường cho lui hết, mình anh hầu hạ cho Thu Nhã là được rồi. Anh cũng không sợ Thu Nhã sẽ chuồn mất, bởi vì cô mệt đến mức còn không động đậy nổi, lấy đâu mà thi triển ra phép thuật chạy trốn nữa.
Khánh Tường bế Thu Nhã đi xuống bể tắm, ngồi xuống đặt cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi và dựa lưng vào bụng mình. Nếu nhìn trên mặt nước thì sẽ thấy cô đang dựa vào ngực anh, nhắm mắt hưởng thụ bàn tay của anh đang vuốt ve tắm rửa cho cô. Tuy nhiên, lại không có ai biết phía dưới nước, cậu em của Khánh Tường đã đi vào cô bé của Thu Nhã rồi và cũng đang nhẹ nhàng ra vào nhấp nhô.
Sau đó Khánh Tường lại xoay mặt của Thu Nhã lại, hơi nâng lên chút xíu, rồi anh cúi đầu nhắm ngay đôi môi anh đào bé nhỏ xinh xắn của cô mà hôn xuống. Lưỡi của anh đưa vào khoang miệng của cô tha hồ khuấy đảo, không chừa một ngõ ngách nào. Khánh Tường khẽ nâng cái lưỡi thơm tho ngọt ngào của Thu Nhã lên rồi mút vào thật mạnh, như thể muốn nuốt chửng nó vào bụng luôn vậy. Lúc này Thu Nhã cũng mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm, bởi vì cô đã vô lực phản kháng rồi. Để cho Khánh Tường ở dưới nước liên tục muốn cô. Từ tư thế ôm sau lưng đến tư thế ngồi đối diện, anh để hai chân cô choàng qua eo anh và cứ thế liên tục rút ra đẩy vào. Ngay cả làn nước cũng nhấp nhô theo nhịp điệu của anh, liên tục không ngừng. Đã thế miệng anh cũng liên tục hôn, liên tục gặm nhấm liếm mút khắp cả phần trên phía trước của cô, tay anh cũng vẫn liên tục vuốt ve khắp cơ thể cô không ngừng nghỉ, làm cho Thu Nhã lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Ấy thế mà Khánh Tường vẫn không chút dấu hiệu dừng lại chút nào. Thể lực và cậu em của anh… mà không… của nguyên chủ mới đúng… quả là rất tuyệt.
Tiếp theo anh đặt Thu Nhã nằm trên bờ bể và lại tiếp tục ra vào mạnh mẽ. Sau đó lại xuống nước để cô dựa vào thành bể và làm tiếp. Mới vừa thức dậy chưa hồi phục lại thể lực nhiều, vậy mà đã bị anh liên tục làm cho lên đỉnh rồi. Cuối cùng Thu Nhã phải dùng hết tất cả chút sức lực còn lại để thốt lên:
- Anh Tường tha cho em đi! Em chịu hết nỗi rồi!
Khánh Tường nghe cô gọi ra tên mình thì bỗng nhiên dừng lại, mừng như điên nói:
- Nhã! Cuối cùng em đã nhận ra anh rồi!
Bây giờ tiếng Nhã của anh phát ra đã không còn bị chặn lại nữa. Anh quả thật vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà Thu Nhã chỉ có thể "Ừm" một tiếng yếu ớt. Cô thật sự mệt lắm rồi.
Thật ra ngay lúc thức dậy, khi Khánh Tường bế cô đặt xuống bể tắm thì cô đã nhận ra anh rồi. Bởi vì nó đã gợi lên ký ức lúc cô làm nhiệm vụ ở thế giới thứ 3, là công chúa An Nhã. Tuy rằng lúc đó là suối nước nóng, còn bây giờ là bể tắm, nhưng, cũng vẫn là ngắm mình trong nước ấm, cũng vẫn là cảm giác tuyệt vời anh mạng lại cho cô, và… mùi vị viên kẹo ngọt ngào thơm tho mà đêm qua anh đã cho cô ngậm. Tuy có hơi khác một chút nhưng cũng vẫn là vị ngọt đó, khiến cô không thể nào quên được. Đó chính là thuốc kích dục chứ đâu. Mà chỉ có anh mới xài thuốc kích dục với cô thôi. Bởi vì cô biết, anh thích cô tự nguyện hơn. Cho dù là dưới tác dụng của thuốc đi chăng nữa. Cô không trách anh, bởi vì cô đoán, đó có lẽ là nhiệm vụ của anh bắt buộc anh phải làm thế. Không chừng anh đang làm nhiệm vụ cho hệ thống hảo cảm ân ái mà Miêu Linh đã nói cũng không chừng.
Nghĩ vậy, nể tình đồng hương nên cô cứ mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Nhưng mà… con mẹ nó! Mệt đứt hơi rồi!
Khánh Tường thấy Thu Nhã đã mệt muốn xỉu nên đành miễn cưỡng rút cậu em vẫn còn đang "nhất trụ kình thiên" mặc dù đã bắn không biết bao nhiêu lần ra khỏi người Thu Nhã. Đây phải nói là do thể lực của nguyên chủ quá tốt đấy. Nếu như mà là người khác thì có lẽ cũng đã kiệt sức mà chết giống như gã phù thủy yếu sinh lý kia rồi.
Khánh Tường lại bế cô đi ra ngoài tẩm điện. Lấy chiếc khăn thật to quấn cô lại rồi lại đặt cô nằm lên giường. Mà Thu Nhã thì cũng đã ngủ mất xác luôn rồi.
Khánh Tường nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi khẽ thở dài:
- Haiiiii…. Nhã à! Sao lần nào cũng là anh nhận ra em trước vậy? Còn em, anh phải luôn dùng thủ đoạn gì đó em mới nhận ra anh. Không biết khi về đến thế giới của chúng ta liệu em có nhận ra anh ngay lập tức không nữa?
Sở dĩ anh nói như vậy là bởi vì ở thế giới của họ, Thu Nhã cũng không biết anh là ai. Chỉ có mình anh ôm mối tình đơn phương tương tư nàng ca sĩ thôi!