Thu Nhã đi lên trước mặt hắn ta gỡ khăn che mặt xuống. Nhưng điều bất ngờ là tên này lại chính là cái tên cô đã cứu ngoài bìa rừng khi sắp chết đói lần nọ. Thu Nhã có hơi ngạc nhiên, chẳng phải hắn ta là tên chết nhát sao, sao lần này lại to gan như thế chứ? Dám vào tận đây hành thích cô.
Nhưng thấy cô vẫn bình an vô sự đứng đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đi tới cửa thấy hai tên lính canh cửa bị đánh ngất xỉu, anh đã vô cùng sợ hãi, vội vàng xô cửa xông vào.
Khánh Tường chạy đến bên Thu Nhã, lo lắng hỏi:
- Em có bị gì không?
Thu Nhã lắc đầu:
- Không có!
Khánh Tường lập tức quay sang tên áo đen, tức giận:
- Thật to gan, dám vào đây hành thích hoàng hậu tương lai của ta. Người đâu! Mau đem hắn….
- Cần phải hỏi cho ra người đứng phía sau sai hắn làm nữa.
Khánh Tường chợt bừng tỉnh đại ngộ. Do anh quá lo lắng và tức giận nên đã quên mất điều này. Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt như vậy, một phù thủy cao tay còn khó mà xâm nhập, huống hồ chi chỉ là một tên thích khách. Hơn nữa, lại còn vào tới luôn tẩm cung của Adame, cũng chính là nơi nghiêm ngặt nhất. Như vậy, chỉ có thể có một cách là có người trong đây sắp xếp vào. Vậy thì kẻ đó rốt cuộc là ai?
Trong đầu Khánh Tường bỗng hiện lên một người, nhưng anh đoán Thu Nhã cũng đã có đối tượng nghi ngờ. Vì thế anh muốn xem, liệu Thu Nhã và anh có cùng suy nghĩ hay không. Bởi thế, anh bèn kéo Thu Nhã sang một bên, hỏi:
- Em có nghi ngờ ai không?
Thu Nhã gật đầu:
- Có! Nhưng mà không có chứng cứ nên em không dám nói bậy, chờ tra hỏi tên này cho ra lẽ đã.
Thu Nhã cũng nói về chuyện tên thích khách này là kẻ đã từng được cô cứu cho Khánh Tường nghe. Nhưng mà cô lại nói:
- Em cũng không dám chắc là cùng một người hay là người giống người nữa. Bởi vì lần đó hắn vừa thấy em đã khóc lóc, quỳ lạy van xin rồi, mặc dù em cũng không có làm gì hắn. Một kẻ chết nhát như vậy sao lại có thể trở thành thích khách chứ.
Khánh Tường: "..."
Anh quả thật không muốn nói cho cô biết ở thế giới này, người ta sợ phù thuỷ như thế nào đâu. Thà bị chết còn hơn gặp phải một phù thuỷ đấy. Bởi vì, phù thủy có thể khiến họ sống còn khổ hơn chết. Chẳng hạn như Adame đây này, là một người đàn ông đích thực, vạm vỡ mà cậu em không ngóc đầu lên nổi thì làm đàn ông cái kiểu gì, không phải là sống còn khổ hơn chết sao? Đừng bảo rằng do Adame tự nguyện đổi nhé! Nếu lúc đó hắn không tự nguyện thì cũng phải tự nguyện thôi. Bởi vì một khi phù thủy đã muốn thứ gì đó thì không cho cũng sẽ có được thôi, chỉ cần một cái quơ ngón tay nhẹ nhàng là có liền. Chỉ là phù thuỷ cũng có nguyên tắc của phù thủy, họ cũng phải đưa ra trao đổi trước, chừng nào không đồng ý mới dùng tới bạo lực thôi.
Nhưng Sara lại là một cô phù thủy nhỏ hiền lành, cho nên, tự nhiên Thu Nhã cũng sẽ không biết được mấy nguyên tắc xấu của phù thủy này.
Khánh Tường quyết định im luôn, không cho cô biết. Anh không muốn cô thêm phiền lòng.
Khánh Tường bèn nói:
- Thật ra anh cũng nghi ngờ một người, nhưng không biết người anh nghi ngờ với người em nghi ngờ có giống nhau hay không?
Thu Nhã tò mò:
- Vậy anh nói đi, đó là ai?
Khánh Tường nhướng mày nói:
- Anh cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, không dám chắc chắn. Hay là chúng ta cùng nói người mình nghi ngờ ra một lúc, xem có giống không nhe!
Thu Nhã thấy ý kiến này cũng hay, nên lập tức đồng ý:
- Được rồi! Vậy đếm đến ba, chúng ta cùng nhau nói ra nha! Một…
Thu Nhã bắt đầu đếm, và khi tới tiếng thứ ba thì hai người lập tức khẽ hô lên một lúc:
- Công chúa đỏng đảnh
- Tướng quân hoàng tử
Thế nhưng, hai cái tên hai người đưa ra lại hoàn toàn khác nhau. Cả hai cũng đều ngạc nhiên, đồng loạt hỏi:
- Tại sao?
Thu Nhã là do cái ánh mắt đầy thù địch nhìn mình lúc rời đi của công chúa đỏng đảnh nên mới đoán là cô ta. Phụ nữ thường rất nhạy cảm, ai ghét ai mến mình thì đều biết ngay.
Còn Khánh Tường nghi ngờ tướng quân hoàng tử là bởi vì từ cách nói chuyện của hắn, anh không tin hắn là một kẻ ngốc. Hơn nữa, thích khách có thể dễ dàng vào đây thì chỉ có thể là người thân cận với Adame giúp đỡ mà thôi. Mà người thân cận với Adame bảo vệ an toàn cho hắn ngoài vị tướng quân hoàng tử thì còn ai vào đây nữa. Có thể vì nguyên nhân nào đó, hắn không trực tiếp ra tay với Adame nhưng ra tay với Sara thì có thể. Bởi vì Sara là phù thủy, nếu như Sara trở thành hoàng hậu của Adame thì chẳng phải Adame sẽ như hổ mọc thêm cánh. Cho dù sau này hắn lấy lại được vương quốc thì cũng đâu thể trả thù mối nhục hôm nay được.
Người thường sao đấu lại phù thủy được chứ. Càng huống hồ, ở thế giới này có quy định, phù thủy không thể kết duyên với người thường. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là nếu muốn kết duyên thì một là phù thủy phải bỏ hết pháp lực của mình, trở thành người thường; hai là người thường sẽ trở thành phù thủy thông qua nghi thức truyền máu. Khi đó phù thủy và người thường sẽ cắt cổ tay mình một chút, rồi hai người sẽ nắm tay đặt chỗ vết cắt ấy dán chặt lại với nhau cho đến khi máu không còn chảy ra nữa thì đã hoàn thành. Khi đó trong máu người thường cũng sẽ có pha một chút quyền năng của phù thủy. Dù không mạnh nhưng về cơ bản có thể xem là một phù thủy hạng bét.
Hạng bét thì cũng là phù thủy, mà Adame, một bạo chúa khét tiếng, làm sao không khao khát được trở thành phù thủy chứ. Như vậy không phải người ta lại càng sợ hắn hơn sao.
Từ những điều trên nên Khánh Tường suy luận, đó chính là vị tướng quân hoàng tử.
Hai người cứ rù rì rủ rỉ bên kia, làm cho tên thích khách nào đó đang bị đứng hình không thể nhúc nhích như tượng đá nãy giờ thầm kêu khổ không thôi. Bởi vì… hắn mắc tiểu cứng bụng rồi.