Chơi cờ ta vẫn thích tự xếp quân hơn, anh không cần sai người xếp cho ta đâu.
Nói rồi nàng ngồi xuống ghế Hạ Đằng vừa ngồi sắp xếp lại bàn cờ, xung quanh lần đầu thấy Uyên Ninh đánh cờ thì ngồi quây lại xem. Ván cờ diễn ra hơn một tuần trà thì kết thúc.
- Anh đánh còn nhường mà ta vẫn thua, chơi cờ với anh rất hay.
- Thua rồi mà còn vui vậy ư! Lúc đầu ta có nhường nhưng Uyên Ninh đánh cũng đâu có tồi, về sau cũng dùng hết khả năng đánh. Chơi cờ với Uyên Ninh quả là ta đã biết đến một mặt khác của đánh cờ.
- Đây là lời khen sao, anh có nhờ ta thêu hộ nhưng tiếc là giờ ta không thêu được, từ lúc ngã hồ đến giờ tay ta cầm kim trở nên khó khăn chắc do bị ảnh hưởng ít nhiều. Ta đã tập lại nhiều lần mà vẫn không thể như trước.
Uyên Ninh nói dối một cách trắng trợn, trong lòng có một tầng lo sợ mỏng. Công tử Viên ngoại thấy vậy liền hỏi.
- Uyên Ninh thật sự là không thêu được nữa sao, đã thăm khám kĩ lưỡng chưa, có cần ta giới thiệu đại phu cho không?
- Hiện giờ vẫn trong giai đoạn điều trị còn cần thời gian...
- Được rồi, lâu rồi mới gặp lại không nên nói chuyện buồn như vậy, ta đổi không khí một lát đi. Người đâu!
Uyên Ninh ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung quanh, mọi người xì xầm to nhỏ ai nấy đều phấn kích đón chờ. Nàng không biết sắp có gì hay mà ai cũng mong chờ như vậy, nhìn công tử Viên ngoại thì chỉ mỉm cười. Người máy ngán ngẩm đỡ trán nhìn màn hình rồi lại nhìn Uyên Ninh, lần này cô sẽ phản ứng ra sao đây, chỉ mong đừng quá sốc..., nhưng nói thì nói vậy chứ cũng đã biết được phản ứng của Uyên Ninh thế nào rồi.
Hạ Đằng đi dọc khu vườn một lượt rồi trở về, nàng cũng ở nơi này mà, gặp nàng ở đây cũng là chuyện thường tình thôi. Thế nhưng lại không vui, trong lòng vẫn chưa điều chỉnh lại cảm xúc kia, nhìn thấy Uyên Ninh lại càng thêm sầu não. Nhìn vào đôi mắt trong sáng kia, càng thấy trong lòng như bị gặm nhấm, cái cảm giác bản thân mình là bùn lầy dơ dáy không thể chạm vào nàng được.
Đi một vòng rồi quay lại thấy chỗ kia đang nhộn nhịp, không biết đang có chuyện gì. Lại gần hơn thấy tiếng cười lớn đặc trưng, không cần nghĩ cũng biết nơi đó đang có chuyện gì. Nghe thấy tiếng hét thất thanh đau đớn, đi đến thật nhanh lách qua từng người dần đến trung tâm, Hạ Đằng đã thấy ba người nằm la liệt tay chân không lành lặn đau đớn kêu la. Khung cảnh thấm đẫm chết chóc đau thương, một màu đỏ thẫm bao trùm, ngay lập tức Hạ Đằng quay về phía Uyên Ninh.
Uyên Ninh đứng sững trước bàn cờ nhìn cảnh tượng trước mặt, mặt cắt trắng bợt không còn một giọt máu, ánh mắt sững sờ có, sợ hãi có, căm phẫn có, hàng mi run rẩy nhìn theo từng chuyển động của người đang nằm đất kêu hét kia. Xung quanh tiếng cười nói thỏa mãn, tiếng châm chọc nhạo báng, ba người dưới kia cùng một huyết thống, người em gái nhỏ chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này đã dần trở nên điên loạn, tiếng hét chói tai ai oán điên dại đâm thẳng vào màng nhĩ của nàng.
Thiếu gia Viên ngoại chỉ cười nhìn nàng và khung cảnh trước mặt, đây là lần đầu tiên Hạ Đằng thấy những con người ở đây chẳng khác gì quỷ đội lốt người. Có lẽ do đã quá quen với những hành vi thế này nên không thấy gì là lạ, nhưng. Trò đùa lần này đi quá giới hạn rồi, bản thân thấy buồn nôn và kinh tởm những con người này và chính mình trước kia. Vẻ mặt thiếu gia Viên ngoại nhìn Uyên Ninh như không muốn chuyện này chỉ kết thúc thế này, Hạ Đằng nhận ra Uyên Ninh hiện tại như một con người hoàn toàn khác... kia.
- Dừng tay lại đi, anh đã đi quá giới hạn rồi đấy.
Hạ Đằng hét lớn ngăn hành động của thiếu gia Viên ngoại định làm với Uyên Ninh. Đi thật nhanh bằng khinh công đến trước mặt nàng, chắn giữa hai người và khung cảnh trước mặt Uyên Ninh. Tay đặt lên vai nàng để che hoàn toàn tầm nhìn người trước ngực, lớn tiếng nói:
- Uyên Ninh còn chưa khỏi hẳn bệnh chồng chất bệnh, anh làm thế này sao không nghĩ đến sẽ ảnh hưởng tâm trạng nàng làm bệnh tình nghiêm trọng hơn sao. Anh đã đi quá giới hạn rồi đấy.
- Sao lại nói thế, đây là món quà chào mừng Uyên Ninh đã quay trở lại do ta chuẩn bị, mọi người ở đây ai cũng vui vẻ đón nhận sao lại có chuyện đi quá giới hạn.
Uyên Ninh trong lòng đang run lên muốn phản bác đối mặt với kẻ tàn ác máu lạnh kia bị Hạ Đằng ấn xuống. Hộ vệ Ám đứng bên cạnh nàng bảo vệ cũng sững sờ và kinh tởm trước một màn này, tay đặt lên bao sẵn sàng tuốt kiếm ra bất cứ lúc nào.
- Anh nói vậy là có ý gì, không phải ai cũng chào đón người bệnh theo cách đặc biệt thế này. Nay những người kia mất mạng tại đây, Uyên Ninh chưa khỏi lại bị bệnh nặng hơn trước thì sao! Lúc đó anh sẽ làm thế nào? Ta muốn anh chữa khỏi cho những người dưới kia, ai cứu được hãy cứu sống đi.
Chỉ còn hai người còn sống, là hai đứa trẻ, đứa 10 tuổi đang dần vào cơn điên loạn, đứa 16 thì tay chân không lành lặn nằm phịch dưới đất cát, nhỏ máu. Nhìn cảnh này nếu muốn chúng sống tiếp cũng là một sự hành hạ. Căm phẫn, thù hận, oán khí cao ngút trời cho đến khi giã từ sự sống.
Lúc mới đầu thấy những hành động này Uyên Ninh đã đứng ra ngăn cản nhưng, trước sự ngăn cản của nàng hắn càng lấn tới, hắn muốn tình trạng chúng hiện giờ cũng do một tay nàng tạo lên, một khi vào đây đã không còn đường lui nữa rồi. Đây là lời cảnh báo hắn dành cho nàng.
- Hạ Đằng - hắn gằn giọng - Đừng để tình hữu nghị giữa chúng ta bị lung lay bởi một thứ tình cảm nhi nữ. Ngươi không cần chuyện kia nữa sao!
- Chuyện kia là đôi bên có lợi, anh sao để vụt mất dễ dàng như vậy được, lần này ta đi trước việc còn lại để sau hẵng tính, ta đã nói rồi. Hãy nhớ những lời ta nói với anh.
Nói xong Hạ Đằng dẫn Uyên Ninh ra khỏi nơi âm u kia, trong lòng biết rất rõ - người nắm tay hắn bây giờ không phải là Uyên Ninh trước kia nữa, đây là một người hoàn toàn khác. Chuyện này... tại sao lại xảy ra như vậy. Hôm nọ nàng đã nói nàng không phải là nàng trước kia, cùng những hành động khác lạ và cả ngày hôm nay, bản thân hắn là người thông minh, sớm đã biết rõ. Người này, không phải là nàng, vậy còn hắn thì sao? Vì không còn là Uyên Ninh trước kia nên hắn bối rối khó xử, chỉ muốn dẫn người là nàng nhưng không phải nàng ra khỏi nơi dơ bẩn đã quen thuộc với nàng trước kia. Miên có lẽ cũng đã biết được việc này, đang muốn thử Uyên Ninh này sao. Nếu chuyện này bị hắn phát giác sẽ có chuyện lớn xảy ra, tạm thời muốn an toàn Uyên Ninh hiện tại cần cẩn trọng hơn.
Đi ra khỏi phủ Viên ngoại, Hạ Đằng bỏ tay Uyên Ninh ra, bây giờ là một đống tạp nham, một vài tình cảm còn sót lại, một ít sự thương hại với chủ nhân thân thể gương mặt này, là một thứ gì đó rất khó nói, có căm phẫn. Một lát sau quay lại, trên mắt hắn vẫn còn sự chán ghét thì khi nhìn thấy Uyên Ninh lại lặng lẽ: