Tử Mộc còn lúi húi trong bếp.
Nếu không phải con đường đi vào trái tim của đàn ông phải thông qua dạ dày thì cậu sẽ không làm đâu.
Ngự Thâm từ trên lầu đi xuống, đứng phía sau.
Bóng lưng cậu rất gầy.
Có lẽ chỉ như một người con gái, nhưng cao hơn, nhẹ nhàng hơn
_ Đang làm gì?
_ A!?
Tiếng nói không to không nhỏ đột nhiên vang lên từ phía sau khiến Tử Mộc giật mình.
Lưỡi dao sượt ngang qua tay, kéo dạt máu tuôn ra.
Cậu vội nắm lại giấu sau lưng quay ra
_ Em..em làm bữa sáng...!
_ Ừ....!
_ Anh ngồi đợi một chút, xong ngay đây...!
Vết thương chẳng thể gọi là nhỏ, cũng không tính là lớn.
Vấn đề đáng lo ngại là chảy máu không ngừng.
Tử Mộc vội lấy dải lụa nhỏ thít chặt.
Cắn răng tiếp tục làm.
Mùi hương thu hút khiến anh không khỏi mong chờ.
Có vẻ cách nấu nướng của cậu rất hợp khẩu vị.
" Keng " Cuối cùng vẫn là không làm được nữa.
Máu nhuộm cả bàn tay rồi, thử hỏi còn làm được thì đúng là siêu nhân mà.
Ngự Thâm nghe thấy tiếng động liền chạy vào.
Đập vào mắt chỉ là bàn tay tay đầy máu của cậu.
Đầu ong ong, chân hơi run lên.
Anh ngồi thụp xuống, nép mình vào góc nhà như một thói quen.
___________
_____
20 năm trước
Ngày Vực gia chính thức sụp đổ.
Vi Nguyệt tay cầm dao chĩa vào ba của Ngự Thâm.
Thượng Toàn mắt đầy ý tàn sát.
Ông tham ô, nợ nần, dính dàng cả vào giới hắc đạo.
Xui xẻo lại đụng phải người không nên đụng.
Giờ đây biết mình chẳng thể lưu lại trên đời, nhất quyết muốn lôi vợ con cùng chết.
Ngự Thâm co ro một góc, thân mình không ngừng run rẩy.
Khóc lớn.
Thượng Toàn cầm lấy đầu chai thủy lao tới, Vi Nguyệt liền đâm một nhát vào sườn ông ta.
Tay cầm dao nhuốm đầy máu.
Vai bị chai thủy tinh tác động tạo nên vết thương lớn.
Bà vội vàng ôm lấy anh, chạy về Hàn gia.
Từ đó anh đã coi như không có bố, tên đổi họ của mẹ.
Vì Hàn gia mà làm ăn gây dựng....!
_____________
______
Tử Mộc hoảng hốt tháo dải lụa trên tay.
Lóng ngóng, băng qua bàn tay của mình.
Chạy tới bên góc tường
_ Ngự Thâm! Ngự Thâm!
" Đừng làm thế, đừng làm thế, đừng làm thế " Ba chữ khẩn cầu lập đi lập lại.
Bộ dáng sợ hãi yếu ớt này, cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Thậm chí còn không biết truyện gì đang diễn ra.
Chỉ biệt để đầu anh tựa vào lòng mình.
Ôm lấy tấm lưng kia, truyền cho nó chút bao bọc
_ Em ở đây, vẫn còn em ở đây....!
Bàn tay khỏe mạnh nắm chặt vạt áo cậu.
Cái ôm này như lúc Vi Nguyệt mang anh khỏi nơi tăm tối đó.
Tiếng thở đều đều dần bình ổn.
Vấn vương vấn không buông.
Trực tiếp ôm chặt thiếu niên vào lòng.
_ Ngự...Ngự Thâm...!
_ Đừng đi đâu cả....!
Cái ôm siết chặt hơn.
Tử Mộc ngoan ngoãn vùi mình vào lồng ngực đầy hơi ấm.
Giọng nói nhẹ nhàng như bàn tay kéo vớt anh khi chơi vơi vực thẳm.
Nó....làm anh thấy an lòng...!
_ Không sao rồi...!
Vậy mà người thiếp đi lại là cậu.
Ngự Thâm nãy giờ vẫn im lặng.
Hắn nhìn xuống con người mềm mại trong lòng.
Ở Tử Mộc có thứ gì đó, thứ gì đó như một món quà an ủi hắn.
Người ta thường nói, tình yêu là một khái niệm nó nắm bắt nhất.
Liệu có phải, tình cờ từ một lúc nào đó mà anh đã yêu cậu?
Suy nghĩ miên man, bèn lay cậu
_ Tử Mộc...!
_......!
Vẫn không dậy.
_ Tử Mộc! Tử Mộc! mau mở mắt ra!
Giờ anh mới nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu.
dưới áo trắng có gì đó đang loang ra.
Là máu!.
Vì để trấn an anh, cậu không kịp xử lí vết thương đàng hoàng.
Không kịp nghĩ ra thứ gì, liền bồng cậu lên nói lớn
_ Mau gọi bác sĩ riêng của tôi đến đây!
Đem cậu lên phòng, đặt xuống giường.
Đắp chăn hay không đắp chăn?.
Nằm ngang hay nằm dọc? có lên tháo dải băng rách nát này ra? Sao lúc này đầu óc hắn lại ngu ngốc như thế chứ.!
_ Tử Mộc..
cố gắng một chút...nhé?
Ngự Thâm chỉ biết nhìn mãi vào cậu.
Không để ý hai tay đã run lẩy bẩy đến chẳng thể cầm nổi thứ gì.
Nhiều máu như vậy, không phải sẽ chết chứ.
Hai mắt mờ mờ.
Chóp mũi nóng lên.
_ Này...em đừng có chuyện gì...!
Hàng lệ nóng chảy dọc theo gò má.
Anh không muốn điều này.
Ngự Thâm nắm lấy tay cậu đặt lên sườn mặt.
Hắn thấy khó thở, bên lồng ngực trái còn không ngừng thắt lại.
_ Tử Mộc, Tử Mộc, anh vẫn chưa làm tròn bổn phận người chồng với em một ngày nào.
Nhẫn cũng chưa đeo cho em.....!
Sự im lặng kia làm anh thở không thông.
Ngự Thâm lục trong két đen ra một hộp nhung đỏ.
Lôi ra cặp nhẫn.
Ngón tay run rẩy khiến việc đeo nhẫn trở nên chậm chạp
_ Em xem...xem đi....em hữa sẽ bên anh mà....vậy nên đừng bỏ đi giữa chừng.....được không..?
Nhân Lưu đứng bên ngoài nhìn vào.
" Thiếu gia..., cậu thực ra đã có tất cả những gì đối với một người là hạnh phúc, lại có một người vì ngài sống vì ngài chết, cớ sao,....cứ phải đến lúc sinh tử vạch vòi mới hối hận chứ.
Thiếu phu nhân tốt như vậy, nếu có thể, tôi cũng không để Thiếu phu nhân lấy một người như ngài đâu...".