Trịnh Tử Lộ nhìn đôi mắt đen nhánh của Dụ Tả Kim, răng cửa cũng bắt đầu run lên, linh hồn ôm đầu thét ầm ĩ.
A a a a a a a a a a a!
Cứu mạng a a a a a a!
Ai cứu tôi với!
Ai! Cũng! Được!!!
Cái cảm giác sắp trở lại điểm khởi đầu của cuộc đời suýt chút nữa đã khiến cho Trịnh Tử Lộ kích động rơi nước mắt.
Xung quanh đều có học sinh đang trở về ký túc xá, người đến người đi, đối phương sẽ không làm gì cậu ta cả... có phải không?
Trịnh Tử Lộ run rẩy đứng dậy, cả người như công trình kiến trúc tràn ngập nguy cơ đổ sập, một thoáng trôi qua đã run đến tận ba lần.
Bước chân lảo đảo như chó múa nhảy.
Hai hàm răng Trịnh Tử Lộ va đập vào nhau: "Bạn học Dụ, xin lỗi, ban nãy tôi không nhìn đường nên đã va chạm với bạn".
Hai người va vào nhau, người ngã ngửa chỉ có cậu ta.
Nếu không phải ngẩng đầu trông thấy Dụ Tả Kim thì cậu ta còn tưởng rằng mình va vào thép tấm.
Nhưng...
Trịnh Tử Lộ hối hận nhắm mắt lại.
Thà là thép tấm còn hơn.
Dụ Tả Kim rũ mắt nhìn cậu ta.
Từng giây từng phút trôi qua, hắn không nói một lời.
Trịnh Tử Lộ dùng màn chân chó nhảy múa tự học thành tài bước hai bước, miễn cưỡng vui cười: "Ha ha, bạn học Dụ, cậu xem tôi không cẩn thận để sách vở rơi hết rồi này, tôi thật quá không cẩn thận".
Khom lưng, bàn tay run rẩy tựa như Parkinson nhặt sách vở trên mặt đất lên.
Nhặt lấy từng quyển từng quyển, nâng ở trong tay đứng dậy.
Dụ Tả Kim vẫn nhìn, không hề có ý thả cậu ta đi.
Trịnh Tử Lộ kiên trì, mẹ nó! Cùng lắm là chết!
Chẳng lẽ cậu ta buộc phải khuất phục thế lực hắc ám sao?!
Thiếu niên bất lương có gì đặc biệt hơn người!
Cậu ta tuyệt đối không chịu khuất phục!
Trịnh Tử Lộ ưỡn ngực tiến lên một bước, moi dũng khí không sợ hãi của mình tới: "Bạn học Dụ!"
Dụ Tả Kim nâng mắt, con ngươi đen lọt vào trong tầm mắt.
Trịnh Tử Lộ run rẩy: "Đi ngủ sớm tốt cho sức khỏe, hi vọng cậu sẽ ngủ sớm~~"
Dụ Tả Kim động đậy.
Trịnh Tử Lộ khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng hắn cũng muốn rời đi.
Nhưng một giây sau, Dụ Tả Kim nâng tay lên, đập thẳng đám sách trong tay Trịnh Tử Lộ rớt xuống.
Đòn đánh ra đánh lên sách nhưng chân Trịnh Tử Lộ mềm oặt, cả người như cành liễu rủ yếu đuối ngã quỵ xuống mặt đất.
Á!!!! Bạo lực học đường!!!!
Cả người cậu ta như một đóa hoa trắng nhỏ, thê thê thảm thảm sầu bi.
Yếu đuối không thể tự chăm lo cho chính mình.
Trịnh Tử Lộ ngã xuống đất: Hu hu hu, tôi bị bạo lực học đường, thật đáng sợ quá! Sau này tôi sẽ thành nơi trút giận của Dụ Tả Kim, nạn nhân của bạo lực chốn học đường, tôi quá thảm. Rõ ràng bản thân tôi yêu mến học hành đến thế nhưng lại bị trường học bạo hành, ngày ngày u ám. Từ nay về sau bầu trời của tôi sẽ không bao giờ sáng lên nữa, cuộc đời xám xịt của tôi đã bắt đầu. Hu hu hu hu, mẹ ơi, con yêu mẹ. Hu hu hu hu, sau này mẹ không cần phần cơm cho con nữa. Hu hu hu hu, con phải ở trường ăn cơm thừa của họ...
Sau khi Trịnh Tử Lộ ngã xuống đất điên cuồng tự ảo tưởng Quách Cương cũng vừa lúc đi đến bên: "Sao chưa chịu đứng lên vậy?"
Trịnh Tử Lộ chỉ lên bầu trời bên ngoài: "Mày nhìn đi, trời tối rồi".
Quách Cương:...
10 giờ tối có thể không tối sao...
"Mặt Trời không còn sáng nữa".
"Đâu có, người ta đang sáng ở Tây bán cầu."
Trịnh Tử Lộ:...
Sao mà mày máu lạnh đến thế.
"Mau đứng lên, không phải mày bảo muốn về ăn mì tôm hả?"
Trịnh Tử Lộ lắc đầu, cực kỳ đáng thương: "Không thể ăn được nữa, sau này tao chỉ có thể ăn cơm thừa".
"Ăn cơm thừa của ai?"
"Cậu ta đó."
Trịnh Tử Lộ giơ tay chỉ một cái, chỉ thấy... không có người nào.
Trịnh Tử Lộ:?
Người đâu?
Vị trí Dụ Tả Kim vốn đứng đã trống không.
"Được rồi, đừng ngồi trên mặt đất nữa". Quách Cương đỡ cậu ta dậy: "Đi thôi, lần sau mày nhớ nhìn đường kỹ một chút, lúc nãy mày va phải Dụ Tả Kim, tao đã hoảng sợ suýt chết".
Trịnh Tử Lộ ngửa đầu nhìn lên trời.
Ai mà chẳng thế.
Phải chăng thứ này chính là kích thích tuổi thanh xuân.
Dụ Tả Kim bỏ đi, sống lưng Trịnh Tử Lộ ưỡn thẳng hẳn: "Đi thôi, về ăn mì gói, tao phải bỏ thêm hai cây xúc xích vào".
Lực lượng giáo viên trường trung học phổ thông số một rất hùng hậu, hầu hết các môn thi buổi sáng ngày hôm đó đến buổi chiều đã đều có điểm.
Chấm bài thi Toán đơn giản hơn Văn rất nhiều, nhất là bài tập lớn, chỉ nhìn một thoáng đã biết đúng sai.
Không còn tình trạng học sinh bỏ thẳng không làm, trong lần thi này, giáo viên Toán học đã nhìn ra được những cú giãy chết trên một loạt bài thi của học sinh mình chấm.
Cho dù bài không làm cũng nhớ ghi chữ "Giải" để kiếm thêm một điểm.
"Ôi, bài thi trình bày đẹp đẽ này là của ai vậy? Mọi người cùng tới xem đi".
Phần lớn giáo viên sẽ luôn nhận ra nét chữ của học sinh giỏi, chỉ cần xem bài thi sẽ biết đây là bài làm của người nào.
Điểm số rất cao.
Nhưng nhìn chữ không giống học sinh lớp mình, giáo viên lớp một gọi các giáo viên khác đến.
"Bài thi của ai vậy, điểm số rất cao".
147 điểm. (*Môn Toán bên Trung max 150 điểm)
Rất cao.
"Thầy Tiền, không phải học sinh lớp 1 hả?"
Thành tích toán học của lớp 1 luôn dẫn đầu.
"Không phải, nếu đúng học sinh lớp tôi thì không thể có chuyện tôi không nhận ra chữ được, học sinh lớp một không có nét chữ nào như thế này."
Giáo viên Toán học lớp 6 mang theo ấm nước nhỏ của mình đi ngang qua quét mắt một vòng.
"..."
Không thể nào.
Giáo viên Toán học lớp 6 sờ soạng cái đầu không còn mấy cọng tóc: "Tôi không chắc lắm nhưng có vẻ giống..."
"Giống ai?"
"Giống chữ của Thịnh Uyên lớp tôi".
Thịnh Uyên?
Trong những cuộc tụ tập tám chuyện trước kia của giáo viên chưa từng có ai nhắc tới cái tên này.
"Chữ viết rất đẹp". Thầy Tiền khen: "Đây là học sinh giỏi mới phấn đấu vươn lên trong lớp anh hả?"
Giáo viên Toán học lớp 6: "Là học sinh cá biệt mới phấn đấu vươn lên trong lớp tôi đấy".
Thầy Tiền:...
Các thầy cô:...
"Bình thường đứa nhỏ này học hành thế nào?"
"Trước kia không ra sao, gần đây thì rất tốt".
Trong lòng vài giáo viên đã xuất hiện suy đoán, không phải do tâm lý họ quá tối tăm mà vì một học sinh cá biệt đột nhiên thi được điểm cao ai ai cũng sẽ nghi ngờ. Các giáo viên cũng hi vọng điều tốt cho học sinh mình, bằng không họ đã chẳng móc tim móc phổi nổi giận với tụi nhỏ.
"Thịnh Uyên thi ở phòng nào?"
"Phòng của lớp số 1".
Thầy Tiền: "Vậy thì không thể gian lận được, tôi là giám thị coi thi, không ai có thể qua mắt được tôi hết!"
Giáo viên Toán học lớp 6 nhìn bài làm của Thịnh Uyên, mãi lâu không nói câu gì.
Học sinh theo thầy học tập chưa bao giờ có người thi được số điểm cao đến thế.
Một trăm bốn mươi bảy đấy.
Mặc dù đợt trước lớp số 1 có bài thi đạt điểm tuyệt đối nhưng lần này ngoại trừ Thịnh Uyên thì điểm thi cao nhất của môn Toán học là 145.
Người khác học trò khắp thiên hạ, thầy chỉ cần một kẻ thôi.
Ngày hôm sau, kết quả môn Toán học lớp 12 được công bố theo thứ tự điểm số, tấm bảng dán thành tích được lồng khung kính đặt dưới gốc cây long não ngay bên ngoài của khu lớp học.
Các học sinh lần tìm điểm số của mình thông qua lớp thủy tinh.
Cơn buồn ngủ buổi sáng chỉ cần lướt qua một thoáng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, dù sao khi tìm kiếm tên của mình nỗi căng thẳng lo lắng sẽ kích thích não bộ.
Trịnh Tử Lộ cầm bánh bao mua từ nhà ăn trường, hít sâu một hơi, xông vào trong đám người tìm thành tích môn Toán học của mình. Cậu ta vô cùng tự tin với bản thân, đi thẳng tới khu thành tích top 50 của trường.
Nhanh chóng tìm ra tên mình.
Trịnh Tử Lộ - một trăm bốn mươi ba điểm, thành tích môn Toán học xếp thứ ba.
Quách Cương đứng thứ hai.
Người đứng đầu tiên là...
"Á!"
Trịnh Tử Lộ hoảng hốt hét lên một tiếng, mông bị người huých sang bên.
"Đậu má! Anh Thịnh xếp hạng nhất!" Hạ Chi Kỳ nhét bánh bao vào trong miệng, hét to: "Lợi hại lợi hại quá lợi hại!!!"
Thịnh Uyên vươn tay về phía cậu ta, Trịnh Tử Lộ tức giận không chịu nhận, bướng bỉnh tự mình đứng lên.
"Không cần?"
"Không cần".
"Được thôi".
Thịnh Uyên vươn tay đẩy cậu ta ngã trở lại.
Trịnh Tử Lộ:...
Mày là một thằng siêu chó.
Trịnh Tử Lộ đứng thẳng người lên, nhìn thành tích số 1 môn Toán học của Thịnh Uyên.
Khiếp sợ trong lòng mãi lâu vẫn chưa tan biến.
Trước kia Thịnh Uyên luôn giấu giếm tài năng, cậu ta không ngờ thành tích của Thịnh Uyên lại cao đến mức này.
Dù không cam lòng nhưng vẫn nói với cậu: "Toán học của mày không tồi".
Thịnh Uyên nhìn nét mặt mâu thuẫn của cậu ta: "Thế cậu cáu giận cái gì".
Trịnh Tử Lộ cầm chiếc bánh bao mới bị đè bẹp của mình: "Đàn em của mày đẩy tao làm bẹp bánh bao của tao rồi!!!!"
Thịnh Uyên nhìn đống vật thể không xác định kia, quả là chuyện không phải: "Trưa nay tôi bồi thường bữa cơm cho cậu".
"Mày nói đấy nhé".
Quả ngon không thể tùy tiện chiếm, trừ khi nó được đưa tận miệng.
Thịnh Uyên và Hạ Chi Kỳ rời đi: "Mười một giờ trưa gặp ở cổng trường".
Thế thì có khác nào phải nộp bài thi sớm đâu!
Trịnh Tử Lộ hơi khó xử nhưng vẫn có niềm tin vào bản thân.
Mọi chuyện chẳng như mình mong, môn thi khoa học tự nhiên tổng hợp vẫn rất tốn công tốn sức tốn nhiều thời gian.
Mười một giờ mười lăm phút Trịnh Tử Lộ chạy tới cổng trường, Thịnh Uyên đang dựa xe đạp chờ đợi cậu ta.
Thỉnh thoảng có mấy em gái mặc đồng phục lớp mười đi ngang, liếc qua cậu mấy lần rồi thẹn thùng bỏ chạy.
Trịnh Tử Lộ:?
Sao lại đi thích cái thằng chó này?
"Được rồi, đi thôi".
Thịnh Uyên thấy cậu ta tới, chỉ vào yên sau: "Lên đây đi".
Trịnh Tử Lộ: "Mày lái xe an toàn đấy chứ".
"An toàn, tuân thủ pháp luật".
Trịnh Tử Lộ ngồi lên, cơ thể chao đảo một cái đã được Thịnh Uyên lái xe đạp đưa đi.
Bên tai là làn gió mát mẻ.
"Chúng ta đi ăn gì vậy?"
"Ăn quỵt".
"..."
Cút mẹ cái tuân thủ pháp luật của mày đi!!!
Trịnh Tử Lộ ngồi ở yên sau phát ra âm thanh thét gào: "Tao không đi!!!!!!"
Âm thanh này vang dội to rõ thu hút Kỳ Thắng ở ven đường nhìn sang phía hai bóng dáng chợt lóe qua kia.
"Đấy chẳng phải là thằng nhãi Thịnh Uyên hả?"
Dụ Tả Kim đứng dưới tàng cây ngẩng đầu.
Đến quán mì, Thịnh Uyên gọi hai phần mì nổi tiếng của quán, lại đòi thêm một phần vịt sốt tương. Lúc cậu đang định gọi thêm món thì Trịnh Tử Lộ ngăn cản.
"Gọi nhiều quá ăn không hết còn tốn tiền".
Thịnh Uyên không ngẩng đầu: "Không tốn tiền".
Trịnh Tử Lộ:!
Đệt mợ! Nó định ăn quỵt thật kìa.
Lỡ đâu Thịnh Uyên bỏ chạy, cậu ta chưa từng chạy trốn bao giờ sẽ không bị kéo vào rửa bát đĩa chứ.
Thịnh Uyên gọi thêm hai phần sữa đậu nành.
"Thế này thôi vậy".
Mì được mang tới, Trịnh Tử Lộ không ăn.
Thịnh Uyên: "Sao không ăn?"
Trịnh Tử Lộ ngửi hương thơm, nuốt nước miếng: "Chút nữa tao sẽ trả tiền, chỉ trả riêng phần của tao thôi".
Nói xong cậu ta đập tiền lên bàn, cậu ta nhất quyết không ăn quỵt.
Thịnh Uyên: "Vậy cậu cứ đưa thẳng cho tôi đi".
Trịnh Tử Lộ: "Tại sao chứ?"
"Quán mì này do nhà tôi mở".
"..."
Trịnh Tử Lộ yên lặng lấy tiền về, cầm đũa gắp một đũa mì to, duỗi cổ ra gọi: "Ông chủ, cho cháu thêm một phần sườn non nữa ạ".
Hai người ăn cơm trưa xong, Thịnh Uyên lại đèo cậu ta về trường học.
Trịnh Tử Lộ: "Chờ đấy, thành tích mấy môn tiếp theo của tao sẽ vượt mặt mày".
Thịnh Uyên không quan tâm: "Cứ chờ xem".
Cậu khóa kỹ xe, rút chìa khóa, bỏ đi.
Một ngày thi cử xong xuôi, Thịnh Uyên mang theo cặp sách của mình đi ra khỏi khu lớp học, bước tới lán để xe.
Cậu đứng trước chiếc xe đạp của mình, nhìn phần yên sau đã bị bạo lực dỡ bỏ biến mất không còn bóng dáng, rơi vào câm lặng.
[Hệ thống:...]
[Hệ thống: Cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay].
[Hệ thống: Đừng nghi ngờ, đó là báo ứng đấy].
- -
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp:
Tin xấu: Yên sau của anh Thịnh không chỉ dành cho mình mình.
Tin tốt: Nhưng Ba Lạp có cách để nó chỉ dành cho một mình mình.