Thanh gỗ ma sát tạo ra ngọn lửa mỏng manh, cơn gió lạnh gần đông ùa tới, ngọn lửa nho nhỏ bỗng chốc bùng lên.
Gương mặt Dụ Tả Kim nóng cháy, hắn lập tức kéo dài khoảng cách với người kia, cùng tay cùng chân hành quân rời khỏi vị trí ban đầu, cả cơ thể như một chú người gỗ. Hắn bước ra xa tận hai bước rồi mới dừng chân, cứng ngắc quay lưng lại, không biết nên đối mặt với Thịnh Uyên như thế nào.
Một câu nói này xuyên thẳng vào trong lồng ngực, Dụ Tả Kim cấu véo đầu ngón tay mình, trái tim đập thình thịch.
Hắn tha thiết muốn trông thấy biểu cảm của Thịnh Uyên nhưng lại sợ bản thân sẽ mất mặt trước mặt cậu.
Bình thường hắn vốn chẳng quan tâm tới ai nhưng hiện giờ trong lòng lại có quá nhiều gánh nặng, hắn sợ mình làm ra chuyện gì đó mất mặt sẽ khiến cho tình cảm của Thịnh Uyên đối với hắn sụt giảm đi.
Ngoại trừ cảm xúc không thể khống chế được thì tất cả hành động của hắn thực hiện trước mặt cậu đều khiến hắn phải suy nghĩ một phen.
Hắn phải làm thế nào để Thịnh Uyên khen ngợi hắn, đánh giá cao hắn, yêu thích hắn hơn nữa?
Lúc này Dụ Tả Kim đã hoàn toàn biến thành một cậu trai câm điếc, cả người đang đắm chìm trong câu "còn với cậu thì thân thiết thật" không tài nào thoát ra được.
Giống như bị uống canh mê hồn.
Chìm vào trong những đám mây trắng bồng bềnh, vĩnh viễn không thể rơi xuống.
Nhưng bởi vì hắn không rên lấy một tiếng nên Thịnh Uyên lại tưởng hắn vẫn còn đang tức giận.
Lời hay đã nói, dỗ dành cũng đã dỗ mà hiện giờ người vẫn quay lưng không chịu để ý tới cậu.
Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim, bĩu môi.
Não bộ của Dụ Tả Kim vẫn còn đang trống rỗng.
"Không muốn về với tôi thật đấy à?"
"Chỉ tới muộn một chút đã không về cùng tôi nữa, xem ra cậu chẳng mong đợi chuyện được tôi đón về".
Sắc mặt Dụ Tả Kim cứng đờ, quay người định giải thích.
Thịnh Uyên lại cố ý giả bộ mình giận dỗi không thèm nghe.
Đầu quay đi, không để hắn nhìn thấy mặt cậu.
"Tại tôi đến muộn, cậu không về cùng tôi thì đành thôi vậy".
"Mà cũng phải, ngay từ đầu cậu cũng đâu muốn tôi tới đón, chỉ tại tôi tự muốn tới đón cậu".
Khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ của Dụ Tả Kim xuất hiện chút hốt hoảng: "Không phải đâu".
Thịnh Uyên nâng mắt nhìn hắn, hàng mày nhíu chặt, gương mặt đẹp đẽ cau có giống như chú sư tử con đang tức giận.
"Ngày nào tôi cũng tới chờ cậu thế mà hôm nay mới trễ một hai phút cậu đã không chờ nổi".
Dụ Tả Kim có miệng mà không thốt được ra lời, trông không khác gì con gấu to béo đảo quanh Thịnh Uyên, chẳng biết mình nên làm gì để dỗ dành cậu.
"Không phải..."
Vù vù xào xạc, làn gió đêm thổi qua cũng giống như đang cười nhạo hắn giả bộ giận dỗi người ta mà cuối cùng kẻ bị giận lại chính là mình.
Máy trích lời thoại tra nam Thịnh Uyên online.
"Cậu chỉ biết cậu phải đợi hai phút mà không quan tâm anh đây đến đón cậu liệu có mệt mỏi hay không, có bị gió thổi lạnh hay không".
Nói xong cậu vươn bàn tay ra cho Dụ Tả Kim nhìn.
"Tay lạnh đến đỏ bừng, vành tai cũng bị gió thổi đau nhức, chỗ nào cũng đau mà người chẳng thương lấy một chút".
"Thôi thì dứt khoát chẳng làm anh, trở về đất làm cải thìa nhỏ đi cho rồi".
(*) Cải thìa nhỏ: 小白菜: Một bài dân ca vùng Hà Bắc – Trung Quốc nói về một cô bé mẹ mất sớm, bố lấy vợ kế, cô không được yêu thương, ngày ngày thương nhớ đến mẹ. Trong bài có câu cải thìa nhỏ héo tàn về đất, ý bạn Thịnh bảo bạn ấy không có ai thương, không có ai yêu.
"Không phải..."
Dụ Tả Kim vô thức vươn tay ra ủ lên bàn tay Thịnh Uyên, bàn tay cậu lạnh, rất lạnh làm cho lòng hắn đau đớn vô cùng, trái tim giống như bị dội axit sunfuric, thối rữa nát bấy theo.
"Không phải cái gì?"
Dụ Tả Kim ủ tay của cậu, cơn xúc động trong lòng tăng vọt khiến hắn không nói nên lời. Hắn phiền não tại sao ban nãy mình lại lạnh lùng với cậu, hại cậu đau lòng. Nhưng cái miệng hắn vốn không biết ăn nói, một lời dỗ ngọt ấm lòng người ta cũng nói không ra.
"Đi".
Thịnh Uyên nhướng mày: "Đi đâu?"
"Về".
Bả vai hắn rất rộng, cúi người xuống cũng đủ che kín trước mặt cậu. Lòng bàn tay vừa thô vừa ráp của hắn ma sát bàn tay Thịnh Uyên không chịu buông.
Hắn biết giọng nói của mình chẳng dễ nghe nên lời nói ra không dám chọn từ nào có phát âm quá nặng.
Đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào Thịnh Uyên, gần như đã lấy ra âm điệu nhẹ nhàng nhất trong suốt cuộc đời này của hắn, cẩn thận từng li từng tí dỗ dành: "Đừng giận".
"Tôi mua dâu tây cho cậu được không?"
Thịnh Uyên rất thích dâu tây.
"Mua cho cậu loại vừa lớn vừa đỏ".
Tiếng nói của hắn vốn không giống người bình thường, cho dù cố làm đẹp nó đến đâu thì âm thanh phát ra vẫn khàn khàn bập bẹ.
Cuộc đời hắn không lúc nào không ngừng đấu tranh với những thứ không trọn vẹn của bản thân nhưng có những thứ khuyết tật đã sinh trưởng từ trong xương cốt, có rút gân cắt thịt cũng không thể lọc bỏ.
Hắn rất trân trọng Thịnh Uyên.
Giống như con quái vật xấu xí đang cẩn thận che chở cho một đóa hoa, hắn che chở như sợ đóa hoa đó không thể nào chịu được ánh nắng chói chang mà vẫn sợ hãi mình không cẩn thận bẻ gãy đóa hoa xuống.
Mỗi một động tác đều để lộ sự vụng về nhưng mỗi một động tác cũng đầy yêu quý trân trọng.
Thịnh Uyên đối diện với ánh mắt của hắn, sững sờ trong một thoáng, vô thức mím đôi môi.
"Không đến nỗi quá giận".
Ánh mắt cậu lảng tránh, không muốn đối mặt với Dụ Tả Kim.
Cậu rút bàn tay mình ra, giọng điệu như thôi bỏ qua, xem như hai người họ đã làm lành: "Đi thôi, về trường nào, ở lại thêm chút nữa sẽ trễ đấy".
Khi một lần nữa cậu đưa tay nắm lấy tay lái, đôi mắt Dụ Tả Kim vẫn chăm chú dõi theo bàn tay cậu.
Không biết có phải do ảo giác của Thịnh Uyên hay không mà hôm nay hình như Dụ Tả Kim dựa sát vào người cậu hơn một chút.
Sau lưng như được chạm vào lò sưởi, củi khô trong lò lốp bốp cháy đượm.
Từng cột đèn đường nối liền nhau, ánh sáng phủ lên mặt tường, tạo ra những khoảng sáng khoảng tối. Ánh sáng vốn hư vô không có hình dạng nhưng lại có thể soi sáng con đường phía trước cho cậu thiếu niên.
Mùa đông sắp sang, lúc nào tuyết sẽ rơi nhỉ?
Tuyết rơi đến khi nào thì mùa xuân mới sang?
Cây long não sừng sững giữa gió rét liệu rằng có rụng lá?
Những thắc mắc chẳng ra sao đó lại là thứ toàn bộ thanh xuân của cậu thiếu niên nọ kiếm tìm.
Bọn họ giống như những tảng đá bên bờ biển, những ngôi sao đêm trên bầu trời, họ thường xuyên mặc đồng phục dạo bước trong sân trường, cuộc sống ngày qua ngày vẫn cứ vậy. Học từ mới đọc sách giáo khoa một cách cứng nhắc, nhàm chán rồi thì gật gù ngủ say, tiếng chim hót líu lo trên tán cây ngoài cửa sổ, quả bóng rổ vô chủ bỏ lại trên sân mà vẫn nhốn nháo đi tìm. Họ có những khuôn mặt trẻ trung và non nớt, họ có những trái tim sôi nổi và ngập ánh nắng chói chang, có những suy nghĩ sôi động và không ngừng nghỉ. Họ có thể liều lĩnh, có thể hối hận. Trên cuộc đời tồn tại muôn vàn cô cậu thiếu niên thiếu nữ, cuộc sống của họ chẳng có mấy điều khác biệt, thế nhưng thế giới này không thể nào tồn tại hai chiếc lá y hệt, tất cả bọn họ đều chỉ là một cá nhân mà không ai có thể thay thế.
Bọn họ vĩnh viễn là bọn họ, cậu thiếu niên trong mắt người có lòng vĩnh viễn chỉ có một cậu thiếu niên.
Nếu để cho tôi được chọn lựa một người giữa muôn vàn người mênh mông cuồn cuộn thì cậu mãi mãi là người đó.
Thịnh Uyên đưa Dụ Tả Kim đến cổng trường trung học phổ thông số 1, lần nữa quấn chặt lại khăn quàng cổ bị gió thổi tán loạn, đạp xe rời đi.
Dụ Tả Kim trở về phòng 408, mở tủ quần áo, cầm quần dài rộng màu xám đi vào trong nhà tắm.
Nơi góc tối của tủ quần áo có một chiếc hộp đồng hồ bóng lộn, logo lấp lánh ánh bạc.
Dụ Tả Kim mới lấy đồng hồ về chưa được hai ngày, hắn không biết nên tặng Thịnh Uyên bằng cách nào.
Dụ Tả Kim từ phòng tắm đi ra, quần dài lỏng lẻo treo bên thắt lưng. Hắn để trần thân trên ngồi xuống giường, nhìn vào hai bàn tay mình, cảm xúc trong đó như vẫn còn vương xúc giác nắm chặt tay Thịnh Uyên ban nãy.
Hắn không cần tới cửa hàng thực phẩm của bà cụ bên kia nữa, lúc đầu khi tới làm thêm hắn cũng đã hẹn trước thời gian, mình chỉ làm việc ở đó một tháng.
Sáng sớm hôm sau Dụ Tả Kim đi ra khỏi trường, bước vào một cửa hàng bán đồ dùng sinh hoạt.
Mẫu mã chủng loại đồ trong cửa hàng rất phong phú, đầy đủ quần áo cho đến vật dụng hàng ngày, muôn màu rực rỡ.
Cửa hàng tọa lạc tại đầu con phố Nam An, có thể nói rằng nó đang nằm trên con đường mà học sinh trường trung học số 1 và trung học số 12 đều phải đi qua.
Sáng sớm người nào cũng vội vã đến trường, học sinh vào cửa hàng không có mấy. Dụ Tả Kim vừa bước vào trong đã thu hút tầm mắt của mọi người.
Tướng mạo vóc người của hắn đều tốt, nếu không phải hắn làm ra hành động khiến người ta e sợ thì chắc hẳn hắn sẽ được rất nhiều bạn học cùng trang lứa mến mộ.
Dụ Tả Kim không hỏi thăm nhân viên cửa hàng mà tự tìm một vòng, dừng lại trước giá bán găng tay và khăn quàng cổ.
Thịnh Uyên đã có một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.
Thế thì để xứng đôi, hắn nên mua tặng cậu ấy một đôi găng tay đỏ.
Bên tai vang lên âm thanh đùa giỡn ồn ào.
"Thôi nào, bà đừng làm loạn nữa".
"Ai thèm đùa với bà, bà mua đồ cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ chẳng cảm thấy gì, còn nếu bà tự tay đan một đôi găng tay cho cậu ấy, nhất định cậu ấy sẽ cảm động đến chết".
Nữ sinh kia học dáng vẻ của bạn trai bạn thân mình, cố ý trầm giọng: "Hu hu hu, bé cưng à, anh cảm động quá, sau này hai chúng ta nhất định sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau".
Bàn tay đang định cầm lấy đôi găng tay trên giá đồ của Dụ Tả Kim dừng giữa không trung.
"Thứ quan trọng nhất trong tình yêu là gì? Là tấm lòng, tấm lòng đó".
Tình yêu thời thanh xuân ngây thơ là thứ tình cảm thuần khiết nhất.
Họ chỉ cần tình cảm đáp lại của đối phương.
Mà tình cảm là thứ có cho đi cũng phải có nhận lại.
Ánh mắt Dụ Tả Kim không rơi xuống đôi găng tay đỏ trên giá hàng nữa mà theo chân hai nữ sinh lướt tới khu bán len cuộn.
Hai nữ sinh cúi đầu chọn len, hắn cũng cúi đầu chọn.
Màu đỏ.
Dụ Tả Kim cảm thấy thật khó, giữa những cuộn len màu đỏ dán la liệt những ghi chú: Đỏ lửa, đỏ lựu, đỏ sơn tra...
Không phải tất cả những thứ này đều là màu đỏ hả?
Hắn không nhìn ra sự khác biệt nào giữa các sắc màu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc thoáng nhìn qua có chút dọa người.
Hắn chọn một hồi lâu mới tìm được màu đỏ giống với màu khăn quàng của Thịnh Uyên nhất.
Nhưng chỉ có một màu sắc có phải quá đơn điệu rồi không?
Thịnh Uyên thích dâu tây.
Dụ Tả Kim lại lạc trong khu len cuộn hơn mười phút nữa, cuối cùng chọn ra một cuộn len màu xanh lá và một cuộn len màu đen, sau đó hắn lại bám chân hai nữ sinh đi chọn dụng cụ.
Nữ sinh chọn que móc len, hắn cũng nhặt que móc len. Nhưng chờ khi cầm que móc lên rồi hắn mới phát hiện nó quá nhỏ so với tay hắn, hắn không thể nào sử dụng nó được, đành phải đổi thành que đan.
Hắn chọn loại có hình dạng giống chiếc bút chì nhưng to và dài hơn cả bút.
Mặc dù là đồ gỗ nhưng cầm mình nó thôi xem ra cũng có tính nguy hiểm khá cao.
Nếu người khác mang nó vào trường học chắc hẳn nó sẽ bị phân loại vào dạng vật phẩm đạo cụ gây nguy hiểm chứ đừng nói chi đến tình huống nó xuất hiện trong tay Dụ Tả Kim.
Rất khó để người ta không nghi ngờ hắn định dùng nó để tấn công người khác.
Lúc Dụ Tả Kim tính tiền, chị gái nhân viên thu ngân ngước nhìn hắn mấy bận.
"Em có cần túi không?"
Dụ Tả Kim đáp "Vâng" một tiếng, thanh toán xong xuôi liền đi thẳng về ký túc xá trường học.
Hắn lấy điện thoại ra mở thanh tìm kiếm, gõ hàng chữ "Đan một đôi găng tay tốn bao nhiêu thời gian".
Baidu trả lời: Tầm khoảng ba bốn ngày, nhanh thì hai ngày.
Hiện giờ hắn bắt tay vào làm, trong vòng ba ngày Thịnh Uyên sẽ có găng tay đeo lên
Len cuộn và que gỗ lẳng lặng nằm ở trên giường, Dụ Tả Kim chăm chú nhìn hồi lâu mà không biết nên xuống tay từ đâu. Cuối cùng hắn dứt khoát lên mạng tìm video dạy học.
"Các cô bé à, lớp học của cô giáo Cừu nhỏ đã bắt đầu rồi đây~"
Dụ Tả Kim nhíu mày, nhưng chẳng bao lâu sau hàng lông mày của hắn đã buông ra.
Hắn cầm len cuộn và que gỗ học theo video dạy học, ở trong phòng ký túc xá một mạch tới tận trưa. Bàn tay lớn của hắn khó khống chế được que gỗ, để lộ ra dáng vẻ cực vụng về, que đan thường xuyên chệch hướng. Thế nhưng hắn vẫn không ngừng cố gắng, chỉ tạm dừng video cân nhắc kỹ lưỡng một hồi rồi tiếp tục nhấn mở.
Việc đan len và khí chất bề ngoài của hắn vốn hoàn toàn không hợp, chẳng khác gì sư tử đang đào lỗ cho thỏ vậy.
Làm ba tiếng rưỡi mới ra được phần đáy xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhìn món đồ xấu xí trong tay, Dụ Tả Kim im lặng, đáy lòng thậm chí còn hơi khiếp sợ.
Rõ ràng hắn đã làm theo từng bước một.
Hóa ra không phải thứ gì cũng chỉ cần bỏ đủ công sức ra đều sẽ hoàn thành xong.
Dụ Tả Kim cắt bỏ đoạn phế phẩm, lại bắt đầu làm theo các bước vừa học. Thành phẩm lần hai đã đẹp hơn lần một đôi chút nhưng vẫn không có thẩm mỹ y nguyên.
Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm len cuộn và que gỗ.
Lớp học trong video sắp đi tới hồi cuối cùng.
"Các cô bé à, nếu các em có gì không hiểu thì hãy để lại bình luận dưới video, cô Cừu nhỏ sẽ giải đáp từng thắc mắc nhé".
Dòng suy nghĩ của Dụ Tả Kim bị lôi kéo, hắn nhìn vào màn hình di động, im lặng hai phút rồi cầm điện thoại lên.
Hắn không điền thông tin cá nhân, ID là dãy số ngẫu nhiên của nền tảng video cung cấp.
3132196.
Nếu hắn muốn bình luận thì phải điền ít nhất 30% thông tin cá nhân của mình.
Dụ Tả Kim do dự một hồi, điền thông tin cá nhân, rời khỏi giao diện, trở về khu vực bình luận.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng hoạt động trên màn hình điện thoại, gửi một bình luận lên.
[Em là một cô bé: Tại sao đồ em đan lại xấu đến chết thế này?]