Cũng may Thịnh Uyên chỉ đấm vài cú lên trên mặt người, ngoại trừ vết thương bên gò má và miệng mũi sưng lên quá rõ ràng thì những vết thương còn lại đều ở trong quần áo, bên ngoài không thể nhìn thấy.
Hoàng An Xung được dìu lên phòng y tế, sau khi cầm máu thì nằm xuống giường trải ga trắng nghỉ ngơi. Mỗi khi cậu ta lên tiếng nói chuyện khóe miệng lại đau như bị dao rạch ra sau đó được kim khâu lần nữa khâu lại, thế nhưng cậu ta cũng không dám kêu lên vì chỉ sợ miệng há quá to sẽ vỡ ra thêm lần nữa.
Trong tay cậu ta đang cầm túi chườm nước đá của bác sĩ phòng y tế mới đưa đắp lên miệng mũi và trên xương hông mình. Bác sĩ đã kiểm tra một phen, vết thương đều là vết thương ngoài da không tổn thương xương cốt nhưng cậu ta cứ cảm thấy xương sườn mình đau như đã gãy ra. Hoàng An Xung vén áo lên, một vùng da đã tím sẫm lại, lan tràn từ thắt lưng đến tận ngực, trông cực kỳ kinh khủng.
"Mẹ... đm nó".
Cả cơ thể cậu ta run lẩy bẩy, cơn giận khiến cậu ta đầu váng mắt hoa, bắt đầu lải nhải chửi rủa chẳng khác gì con chuột già đã tìm được chốn tối tăm để ẩn nấp.
Sự việc xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu ta.
Phần lớn đám thủ lĩnh nhóm thiếu niên bất lương đều không ưa gì nhau, cậu ta định sử dụng vết thương trên bắp chân dẫn hướng tạo ấn tượng về Dụ Tả Kim với Thịnh Uyên, để sau này khi hai bên gặp mặt cảm xúc của cậu sẽ vô thức đi theo lời chỉ đường cậu ta sắp đặt.
Cậu ta không ưa Dụ Tả Kim, không ưa tướng mạo tốt đẹp bên ngoài của hắn, không ưa cái dáng vẻ giả bộ cool ngầu mà chẳng tự hay của hắn, cậu ta cực kỳ ghê tởm hắn.
Nhưng hết lần này đến lần khác Dụ Tả Kim lại chẳng hề quan tâm.
Nó giả vờ cái mọe gì chứ?
Sau khi bị Dụ Tả Kim ném từ trên tầng ba xuống, mặc dù Hoàng An Xung không còn dám bén mảng đến gần Dụ Tả Kim nhưng khi nhìn thấy những học sinh khác cũng trốn tránh hắn, không ai nói chuyện với hắn, lòng cậu ta vui sướng biết bao. Mà chuyện cậu ta cảm thấy vui vẻ nhất chính là sau khi lên trường cấp ba, Dụ Tả Kim đã đánh giáo viên và phải chuyển trường.
Bởi vì giáo viên chủ nhiệm lớp 10 Dụ Tả Kim theo học không chào đón một học sinh hư hỏng như hắn.
Cậu ta cho rằng tất cả những thứ đó sẽ là khởi đầu cho cuộc đời thảm hại của Dụ Tả Kim nhưng cậu ta đã sai lầm.
Dụ Tả Kim chuyển trường, văn hóa thiếu niên bất lương thành mốt, danh tiếng của hắn càng lúc càng vang xa. Chỉ cần trong trường học có thiếu niên bất lương thì nhất định sẽ có người nhắc đến hắn, tên tuổi của hắn trở thành đối tượng được đám thiếu niên tâng bốc.
Một người thần bí, không giỏi ăn nói nhưng đánh nhau cực mạnh cực ác, trở thành thủ lĩnh thiếu niên bất lương nổi tiếng.
Mà gia đình của Hoàng An Xung đột ngột bị công ty thuế điều tra từ mắt xích kinh tế cho tới phòng quản lý nhân sự, tra xét trong ngoài mấy lần, tiền phạt tiền thuế phải hoàn lại, niêm phong đóng cửa đủ nơi. Vì bảo vệ lợi ích hiện có, gia đình cậu ta chỉ có thể tự cắt đứt một cánh tay, thu hẹp quy mô doanh nghiệp trên diện rộng.
Cậu ta đã nghe thấy bố mình nói rất nhiều lần, gia đình mình có quan hệ với lãnh đạo bên trên.
Nhưng có quan hệ sao lại bị điều tra, thậm chí còn không cho phép ai đến thông báo trước, đột ngột xông đến thăm hỏi?
Bởi vì quan hệ đã không còn.
Nay đâu giống xưa.
Thị trưởng không còn họ Tống mà đã đổi thành họ Dụ.
Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, ra tay nhanh như chớp, tất cả mánh khóe sau lưng của lãnh đạo trước kia gần như đều bị tra ra được.
Đối phương chọn gia đình họ để ra đao đầu tiên.
Mặc dù gia đình họ là doanh nghiệp lớn nhưng tên lại trong danh sách thuộc giai đoạn điều tra thứ hai. Họ vốn có hai tháng để chuẩn bị, hai tháng đó đủ cho gia đình họ sửa soạn xong cách ứng phó. Nào ngờ, chỉ một đêm, gia đình họ đã được chuyển thẳng lên vị trí đầu.
Thậm chí khi gia đình Hoàng An Xung muốn đem quà đến cửa sau biếu tặng cũng bị người ta xách đồ đuổi thẳng ra ngoài, đám tiền giấy màu đỏ bị hất tung dưới ánh sáng mặt trời, bố cậu ta chỉ có thể cuống quýt bảo người nhặt lên, ủ rũ bỏ chạy.
Nỗi phẫn hận, ghen ghét, không cam lòng khiến Hoàng An Xung đi ngủ cũng phải cắn chặt hàm răng.
Dụ Tả Kim kia dựa vào cái gì?
Những lời ban nãy cậu ta nói trong phòng 209 đều vì muốn khiến Thịnh Uyên căm ghét Dụ Tả Kim, biến Dụ Tả Kim thành kẻ ác bắt nạt người nhỏ yếu.
Nhưng đến tận lúc này khi nằm trong phòng y tế, Hoàng An Xung vẫn không thể hiểu được tại sao Thịnh Uyên đột nhiên nhìn thấu lời nói dối của mình, còn không hề do dự ra tay đánh mình nữa.
Nghe thấy tiếng cửa phòng y tế được mở, Hoàng An Xung nuốt hết lời chửi tục vào trong bụng. Thầy chủ nhiệm giáo dục trường tư thục Thường Đằng đến thương lượng phương án giải quyết với cậu ta, hỏi cậu ta có muốn nhận lời xin lỗi hay không.
"Bên trung học phổ thông số 1 kiên quyết nói rằng hai em cùng gây sự đánh nhau, có khả năng cả em và em học sinh bên trung học số 1 đều sẽ bị đuổi khỏi trại".
Hoàng An Xung nghiến chặt hàm răng, hơn nửa ngày trôi qua mới lần nữa mỉm cười: "Thưa thầy, em đồng ý ạ. Lúc nãy hai chúng em chỉ có chút mâu thuẫn nho nhỏ thôi, có lẽ do bạn học Thịnh Uyên nhất thời xúc động..."
Thịnh Uyên đứng ngoài cửa nghe thấy lời Hoàng An Xung nói, game anipop trong tay qua ải sang màn.
[Hệ thống: Cái đồ mặt dày].
Cho đến tận giờ vẫn còn giả bộ mình là người tốt.
Thật Nỗ Lực hận không thể lao ra khỏi đầu Thịnh Uyên, tiến hành công kích nhổ nước bọt với Hoàng An Xung.
Phì!
Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng đi ra, trông thấy Thịnh Uyên đứng trước cửa không có nổi một vết thương, lại ngó xem cổ cậu.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng:?
Vết đỏ đâu?
Thầy khó tin chuyển hướng sang Đầu Sắt.
Đầu Sắc nhận được ánh mắt của đối phương, là một người trưởng thành, cho dù nói dối thầy cũng không cảm thấy chột dạ.
Thầy nhìn lại đáp trả thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng.
Bị chó ăn mất rồi.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng:...
Anh! Anh là cái đồ không biết xấu hổ!
Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng giận đến tái xanh cả mặt, suýt chút nữa nghẹn một hơi toi đời. Thầy không ngờ vừa rồi chính thầy đã từng bước từng bước đi xuống cái hố Đầu Sắt đào sẵn.
Đầu Sắt đứng phía sau siết chặt vai trái Thịnh Uyên: "Đi vào xin lỗi bạn cho tử tế".
Thịnh Uyên thoát khỏi trò chơi Anipop, quẹt quẹt mấy cái trên điện thoại di động, nhét nó vào trong túi.
Đầu Sắt còn định theo cậu vào trong nhưng thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng lại ngăn cản: "Hoàng An Xung bảo cứ để mình Thịnh Uyên vào thôi".
Đầu Sắt: "Tại sao?"
Không hỏi còn tốt, thầy vừa mới hỏi cơn giận trong lòng thầy chủ nhiệm giáo dục Thường Đằng lại bùng lên: "Còn không phải đứa nhỏ đang muốn để lại mặt mũi cho học sinh của anh à, tôi nói anh này, sao anh lớn tuổi như thế rồi..."
Hai thầy chủ nhiệm giáo dục lại bắt đầu battle trước phòng y tế, Thịnh Uyên đẩy cửa bước vào, còn thuận tay đóng cửa lại ngăn cản âm thanh bên ngoài. Cậu đi vào phía bên trong, nhìn Hoàng An Xung đang cầm điện thoại di động nằm trên giường bệnh.
Hình ảnh Thịnh Uyên xuất hiện trên màn hình di động của cậu ta.
Lúc này camera sau của điện thoại di động Hoàng An Xung đang cầm nhắm thẳng vào người Thịnh Uyên, chỉ là video chưa bắt đầu ghi hình.
Thịnh Uyên nhìn vào trong ống kính, biểu cảm không có gì khác thường.
"Anh đây đến nói lời xin lỗi với cậu".
Giọng điệu của cậu lại quay trở về với âm sắc thoải mái trước đây.
"Ban nãy tôi đã xúc động".
Trong giọng nói không có mấy phần áy náy nhưng sự ảo não đối với chính bản thân mình lại hết sức rõ ràng.
Lúc ấy não bộ của cậu đứt mạch, chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì, chờ khi lý trí quay trở về thì Hoàng An Xung đã trợn trắng hai mắt.
Thế nhưng lửa giận trong lồng ngực vẫn bừng bừng thiêu đốt, hiện giờ trông thấy Hoàng An Xung chẳng khác gì lại bị bỏ thêm một thanh củi vào trong.
Hoàng An Xung nhìn dáng vẻ Thịnh Uyên, tuy rằng ngoài miệng cậu ta nói với thầy chủ nhiệm giáo dục mình không sao cả nhưng thâm tâm vẫn không cam lòng. Cậu ta lựa chọn làm lành chỉ bởi vì muốn tiếp tục ở lại trại huấn luyện mùa đông.
Cậu ta sẽ ở lại nơi này nhưng Thịnh Uyên thì không thể.
Vùng eo bụng của cậu ta đang vô cùng đau đớn, mỗi lần nói chuyện khóe miệng đều run rẩy.
Đau, đau quá, đau đến mức ngay cả việc thở cũng khiến cậu ta cảm thấy khó chịu.
Hoàng An Xung nhìn Thịnh Uyên đứng bên cạnh giường vẫn nguyên vẹn không bị tổn thương một chút gì, nỗi không cam lòng trong tim càng lúc càng khổng lồ.
Cậu ta cầm điện thoại di động nhắm thẳng vào Thịnh Uyên, không ấn nút quay chụp mà mở miệng nói trước: "Mày có biết Dụ Tả Kim đã từng bị bắt nạt như thế nào không?"
Quả nhiên, ánh mắt Thịnh Uyên lập tức thay đổi, ánh sáng bất ngờ lóe lên nhưng lại bị cậu đè xuống cực nhanh chóng khiến Hoàng An Xung không kịp chớp cơ hội. Thịnh Uyên nhét nắm tay vào trong túi, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Dụ Tả Kim đã từng bị cậu bắt nạt như thế nào?"
Hoàng An Xung mỉm cười nhìn cậu: "Cũng chẳng bắt nạt như thế nào cả, mày để tao nghĩ lại xem đã nào".
Cậu ta ra vẻ suy nghĩ khổ sở lắm: "Chuyện quá nhiều nhớ không nổi".
Khóe miệng Thịnh Uyên dần thẳng băng, nụ cười của Hoàng An Xung càng lúc càng đậm.
"Mày cũng biết nó bị điếc nhỉ... không, không phải, phải nói là một kẻ tàn phế mới đúng. Nó là người tàn phế đầu tiên tao gặp trong cuộc đời này, tao nghĩ nếu như không có cái máy nát bên tai thì không biết nó có thật sự nghe không thấy nữa không nhỉ. Xuất phát từ lòng tò mò, tao đã giấu nó đi".
Nói xong, cậu ta cười thành tiếng: "Mày đoán xem chuyện gì đã xảy ra nào? Nó thật sự không nghe được, không chỉ không nghe được, mẹ nó, đến cả lời nó cũng nói không xong, ha ha ha ha ha. Mày có biết lúc không có cái máy nát đó nó đã nói chuyện như thế nào không? Ô ô a a oa oa..."
Hoàng An Xung làm mặt quỷ giả bộ học theo dáng vẻ Dụ Tả Kim: "Nhưng tao vốn là người tốt bụng, tao sợ nó tìm không ra nên đã giấu máy vào trong phòng nước gần nhất, chỉ cần mở vòi nước thì đồ sẽ chảy ra khỏi miệng cống thoát nước, nó có thể tìm ra được đồ."
Nhưng bộ phận máy sẽ không dùng được nữa.
Sắc mặt Thịnh Uyên càng lúc càng khó coi mà Hoàng An Xung lại giống như không nhìn thấy, tiếp tục kể chuyện: "Lúc ấy bạn học nào trong lớp cũng ghét nó bởi vì tao nói với họ rằng Dụ Tả Kim nói xấu sau lưng họ. Cái kẻ điếc như nó nói chuyện rõ tốn sức lại chẳng ai dạy nó nói tục nhưng số mệnh nó không tốt chẳng ai thèm tin nó, tao luôn được mọi người hoan nghênh, tao nói gì bạn học cũng tin tao".
"Tao kết bè kết phái hợp lực với mấy bạn trong lớp cùng bắt nạt nó. À, chắc là mày cũng quen biết với nó nhỉ?" Hoàng An Xung hỏi: "Bây giờ nó còn giữ thói quen uống nước chứa bụi phấn không? Mỗi lần nó học thể dục xong khát nước, thứ nó thích uống nhất chính là nước giặt giẻ lau bảng".
Dứt lời, quả nhiên Thịnh Uyên nâng hai bước chân tiến lại gần cậu ta. Hoàng An Xung điều chỉnh camera nhắm vào người cậu, ngón cái lơ lửng trên phím chụp.
Cậu ta muốn Thịnh Uyên đánh mình.
Thịnh Uyên có thể mất đi lý trí vì chuyện của Dụ Tả Kim một lần thì nhất định sẽ có lần hai.
Chỉ cần đối phương không nhịn được ra tay thì cậu ta sẽ lập tức ấn nút quay phim ghi lại chứng cứ, chứng minh Thịnh Uyên đơn phương tấn công mình.
Chuyện Thịnh Uyên bị đuổi khỏi trại huấn luyện mùa đông chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thấy Thịnh Uyên vẫn còn tiếp tục nhẫn nại, Hoàng An Xung lại miêu tả sinh động từng tình huống bắt nạt Dụ Tả Kim đã từng phải trải qua.
Ngay sau đó, Thịnh Uyên vươn tay về phía cậu ta.
Não bộ Hoàng An Xung hưng phấn tê dại, ngón tay cái đè xuống phím quay, tất cả mọi chuyện đều tiến hành đúng theo kế hoạch cậu ta định sẵn.
Ai ngờ giây tiếp theo bàn tay đột ngột trống rỗng, điện thoại di động đã bị đối phương rút ra.
Hoàng An Xung kinh hãi: "Mày muốn làm gì?!"
Thịnh Uyên cầm điện thoại di động quay ngược về phía mình, đột ngột bật cười: "Chẳng làm gì cả".
Cậu trả lại điện thoại di động cho Hoàng An Xung, thuận tiện còn điều chỉnh lại góc độ, để mình đứng trọn vào trong khung ảnh.
Trông sắc mặt như mới bị nhét đất vào mồm của Hoàng An Xung, đôi mắt Thịnh Uyên ánh lên nét cười: "Sao thế? Bạn học này, vừa rồi bạn cho rằng tôi định đánh bạn sao?"
Cậu lùi lại hai nước: "Sao có thể chứ? Tôi đến để xin lỗi mà".
Âm mưu bị nhìn thấu, Hoàng An Xung hung tợn trừng Thịnh Uyên không nói ra lời.
Mẹ kiếp.
Mắt cậu ta trợn to như sắp nứt, nắm tay nắm chặt đến độ run rẩy.
Thịnh Uyên nhìn cậu ta, nửa đùa nửa thật: "Có phải cậu vô cùng ghen tị với Dụ Tả Kim không?"
"Giận gì chứ, tôi chỉ hỏi một chút thôi, sao phải phản ứng dữ vậy?"
Hoàng An Xung cảm thấy xấu hổ vô cùng, phản ứng dữ dội ban nãy của cậu ta rõ ràng đang chứng tỏ cậu ta đã bị giẫm trúng đuôi.
Thịnh Uyên nhướng mày: "Không thì khá ghen tị đi?"
Hoàng An Xung đối mắt với Thịnh Uyên: "Mày muốn nói cái gì?"
Thịnh Uyên: "Cũng chẳng có gì, tôi chỉ muốn kể cho cậu nghe tình hình gần đây của cậu ấy".
"Để tôi ngẫm lại một chút đã".
Cậu học theo dáng vẻ vừa rồi của Hoàng An Xung: "Cậu ấy sống cũng không tốt cho lắm."
Hoàng An Xung sững sờ.
Thịnh Uyên nghiêng mắt nhìn cậu ta: "Nhưng mà ngày nào cậu ấy cũng cố gắng đi học chăm chỉ, độc lập kinh tế, trong trường có rất nhiều đàn em vây quanh, ngoài trường có thiếu niên bất lương hâm mộ. Tính riêng trường trung học phổ thông số một thì không được yêu mến bằng anh đây nhưng tiếng tăm bên ngoài trường thì không đến nỗi tệ. Bên cạnh cậu ấy bây giờ có các thầy cô có trách nhiệm, có bạn học đối xử thân thiện, mà cậu có biết không..."
Thịnh Uyên cúi người sát lại gần Hoàng An Xung, trái tim Hoàng An Xung đập thình thình: "Biết gì?"
"Cậu ấy đang yêu đương với một người cực kỳ xuất sắc, dáng chuẩn vóc đẹp học giỏi nhân phẩm tốt". Thịnh Uyên thoáng đánh giá qua cậu ta giống như đang cười nhạo điều kiện của Hoàng An Xung, bờ môi hé ra khép lại: "Là một đối tượng cả đời này cậu cũng không thể nào với tới được".
"Mày!"
Cuối cùng Hoàng An Xung đã không thể nhịn thêm được nữa, kéo người Thịnh Uyên lại.
"Đừng làm thế". Thịnh Uyên nhấc tay cậu ta ra.
"Còn đang ghi hình kìa".
Cậu chỉ chỉ vào điện thoại di động của Hoàng An Xung.
Hoàng An Xung tức điên, cầm điện thoại di động nhắm thẳng Thịnh Uyên: "Con mẹ nó chứ, không phải mày tới đây để xin lỗi tao hả? Mau xin lỗi đi! Xin lỗi!"
Thịnh Uyên không hề tránh né ống kính, thoải mái nhàn nhã cất lời: "Tôi vô cùng xin lỗi về mâu thuẫn đã nảy sinh giữa hai chúng ta trước đó, tại chỗ này, tôi chân thành hi vọng cậu có thể đoạt được suất tuyển thẳng trong trại huấn luyện mùa đông năm nay, thi đỗ Thanh Bắc".
Thịnh Uyên: "Đã được chưa? Không thì để tôi nói lại lần nữa?"
"Mày cút đi!!"
"Cậu đừng tức giận". Thịnh Uyên đi đến bên cửa, ánh mắt đã nghiêm túc hơn một chút.
"Hoàng An Xung, cậu nhất định phải thi đỗ đấy nhé, có hiểu không?"
Hoàng An Xung cảm thấy trong lời của cậu có ý khác: "Mày có ý gì?"
Thịnh Uyên nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay Hoàng An Xung, cười giễu: "Không có gì".
Mặt mày cậu rất bình tĩnh, miệng thốt ra lời: "Cậu, tôi đều là những người thông minh".