Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 173: 173




Hai người họ vừa hứng nước vừa trò chuyện, có vài lần mải nói chuyện quá quên mất không thay cốc để cho nước tràn hết ra ngoài.

Đúng là con gái tám chuyện chân trời góc bể nào cũng được mà ! Hứng đầy 2 cốc to, hai người đi vào trong hang chỗ anh và Lăng Vân đang nấu cơm.
-“ Tụi em hứng được hai cốc đầy luôn nè ! Hai người nấu xong chưa ? “
-“ Đang nướng thịt rồi, mau qua đây ngồi đi ! “ _ anh vừa nướng vừa rắc gia vị lên trên xiên thịt
-“ Ừm ! “
-“ Lăng Vân đi đâu rồi Tiêu Tiêu ? “ _ Lâm Nguyệt nhìn ngó xung quanh.
-“ Anh ta đang đi dựng tấm che ngăn không cho gió lùa vào thổi tắt lửa.


-“ Ồ..


Trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối, bốn người quây quần bên nhóm lửa nhỏ, cảm giác ai cũng có đôi có cặp, thật thích ! Bọn họ không ngồi nói gì, không khí có chút trầm lắng, cộng thêm vì là trời tối rồi, lại còn đang ở khoảng cách xa mặt đất như vậy nên có chút lạnh.


Bạch Tiêu mở balo ra, thấy trong đó có 2 chiếc áo phao liền đưa cho cô và Lâm Nguyệt.
-“ Khí hậu như này chắc ở bên Pháp thường xuyên phải đối mặt đúng không ? “
-“ Ừm, có lúc còn có cả tuyết ! “
-“ Thích thật đó ! “
-“ Nghe nói Trung Quốc cũng có tuyết vào mùa đông mà ? “
-“ Nhưng chỉ ở một vài địa phương nhỏ thôi ! Còn tôi ở Bắc Kinh hiếm thấy lắm ! “
Hai người dù gì cũng là con gái, nói chuyện với nhau cũng sẽ dễ dàng hơn so với hai tảng băng lạnh kia.

Anh cứ nướng hết xiên nọ rồi đến xiên kia, nướng xong thì thổi nguôi sau đó đưa cho cô.

Lăng Vân thấy cảnh tượng đó, có chút không hài lòng, cố ý ra dấu cho Lâm Nguyệt phá bĩnh.

Lâm Nguyệt chỉ đành làm theo, trong lòng có chút không vui.
-“ Tiêu Tiêu, em muốn ăn xiên thịt anh nướng ! “ _ cô nũng nịu
-“ Không được, cái này là của vợ tôi rồi ! “ _ anh lạnh lùng đáp trả.
-“ Anh đưa cho cô ấy ăn đi, em vẫn còn nè ! “
-“ Không, cô ta có chân có tay, tự đi mà nướng.

Không thì có thể nhờ hắn ! “
Nói xong thì anh liền chú tâm vào việc nướng xiên cho cô.

Lâm Nguyệt thấy anh từ chối thẳng thừng như vậy thì cũng không nói gì thêm, chỉ lắc đàu vài cái ra hiệu cho Lăng Vân.

Nhưng Lăng Vân vẫn cố tình bảo cô lấy xiên thịt từ tay anh, một hai bắt cô phá họ cho bằng được.

Cô đứng dậy, định vươn người qua chỗ anh để cướp lấy xiên thịt nhưng không may bị bỏng.


Lăng Vân liền đứng dậy đầu tiên, nhanh chóng lấy tay Lâm Nguyệt ngâm vào cốc nước mưa hứng được lúc nãy.
-“ Thế nào rồi ? Còn đau nữa không ? “ _ Lăng Vân có chút mất bình tĩnh.
-“ Có hơi rát....!“ _ Lâm Nguyệt cắn môi để ngăn không phát ra tiếng kêu đau.

Nhưng do cô cắn mạnh quá nên môi bị chảy máu.
Lăng Vân để ý thấy môi của Lâm Nguyệt chảy máu, ở đây lại không có khăn giấy, anh đành nhúng ngón tay mình vào cốc nước mưa để rửa bớt đất trên tay rồi đưa tay lên lau ít máu dính trên môi cô.

Hành động này của anh khiến bầu không khí càng thêm ngượng ngùng.

Anh và cô đều không dám nhìn hai người kia ân ái.
-“ À...!ừm thịt anh nướng hình như lại lên tay nghề rồi ! “
-“ ....!Em ăn nhiều vào, dạo này hơi gầy đó ! “
-“ Thì tại toàn bị nhét ăn mấy thứ không đâu, em làm gì còn bụng để ăn gì nữa ! “
Thấy cô và anh nói ý như vậy, Lâm Nguyệt và Lăng Vân ngượng ngùng quay mặt đi, không dám nhìn đối phương.

Thật là một cặp đôi dễ thương quá đi ! Cô không nhịn được mà phải cười thầm.


Tính ra hệ thống đặt ra nhiệm vụ như vậy cũng không phải quá khó ha ! Chưa gì mà cô đã tăng được độ thân mật của hai người họ rồi, chưa biết chừng cặp đôi này sẽ nhận ra tình cảm mà hai người dành cho nhau sớm thôi.
Ăn xong, Bạch Tiêu đi dọn dẹp đồ còn Lăng Vân đi hứng thêm chút nước mưa.

Còn cô và Lâm Nguyệt thì chỉ việc ngồi tám chuyện với nhau mà thôi.

Dù sao thì cũng đã kết bạn với nhau, đương nhiên là sẽ cần phải hiểu thêm về đối phương rồi.

Lâm Nguyệt và cô quyết định tối nay sẽ ngủ với nhau trong một cái lều còn hai người đàn ông kia sẽ ngủ ở lều còn lại.

Vì dù sao bây giờ Lâm Nguyệt và Lăng Vân vẫn chưa trong giai đoạn yêu đương mà để cô nam quả nữ ngủ với nhau cũng không yên tâm.

Đương nhiên việc tối qua Lâm Nguyệt và Lăng Vân ngủ với nhau cô ấy chắc chắn không dám nói cho cô rồi.

Dù sao...!nhắc đến chuyện này cũng có chút ngại..