Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 182: 182




( Sáng hôm sau )
Tô Mỹ Lệ dậy từ rất sớm, tập thể dục, ăn sáng rồi chuẩn bị kĩ lưỡng lời thoại để nói trong lần hẹn gặp Lăng Vân vào sáng nay.

Nhiệm vụ kết đôi của cô bây giờ đang đi đến phân đoạn quan trọng nhất rồi, phải có lên thôi !
-" Em đi trước đây ! "
-" Ừm, tí anh xong việc sẽ qua đón em ! "
-" Vâng ! "
Cô đi ra ngoài, mở cửa lên xe rồi kêu tài xế chở qua chỗ đã hẹn với Lăng Vân hôm qua.
Lúc cô đến nơi, vừa xuống xe đã nhìn thấy Lăng Vân đang ngồi đó đợi mình, gượng mặt của anh ta thoáng có chút mong đợi.
-" Chào cậu, đến sớm vậy ? Chờ tôi có lâu lắm không? "
-" Không lâu, chẳng qua có chút việc phải xử lí, xong xuôi thì tiện đường tới đây luôn." _ Lăng Vân vừa nói vừa đưa cho cô menu.
-" Dạ chào anh chị, xin hỏi anh chị dùng gì ạ ? "
-" Nghe nói quán này nổi tiếng có món bánh tiramitsu ngon lắm đó ! "

-" Vậy hả ? Vậy cho chị 1 ly cafe và 1 miếng bánh tira nhé ! Còn cậu uống gì ? "
-" Một ly Americano ! "
-" Vâng anh chị đợi chút nhé ! "
Nhân viên đi rồi, giờ chắc cũng nên vào thẳng vấn đề thôi nhỉ ?! Cô có chút băn khoăn không biết nên mở lời ra sao.

Dù sao thì....!chuyện của hai người họ cô xen vào cũng có chút ngại.
-" Ờ thì...!"
-" Em tính hỏi về chuyện của anh và Lâm Nguyệt phải không ? " _ Lăng Vân đôt nhiên cất lời.
-".....!"
-" Yên tâm đi, anh và cô ta không có gì đâu ! "
-" Hả ? Không, tôi...!không có ý đó ! Kể ra tôi thấy hai người cũng hợp nhau lắm đó ! " _ giọng cô nhỏ dần.
Lăng Vân nghe đến đây, mặt thoáng có chút thất vọng.

Anh biết trước câu trả lời của cô sẽ là như vậy nhưng dù sao vẫn không thể tránh khỏi có chút buồn.
-" Anh không yêu cô ta ! "
-" Cậu chắc chứ ? "
-"......!"
Câu hỏi này của Tô Mỹ Lệ khiến cho Lăng Vân giật mình, nhẽ ra theo phản xạ bình thường anh sẽ nhanh chóng nhận định điều đó.

Nhưng....!tại sao lúc này anh lại ngập ngừng không dứt khoát trả lời lại ?
-" Em gửi cafe và bánh của chị, còn đây là americano của anh, chúc hai người ngon miệng ạ ! "
Phải đợi đến khi nhân viên phục vụ bưng món đến, anh mới hoàn hồn trở lại.

Nhìn thấy biểu cảm ban nãy của Lăng Vân, Tô Mỹ Lệ càng vui mừng.


Không ngờ cô lại cược đúng rồi, thật sự Lăng Vân có tình ý với Lâm Nguyệt, chẳng qua anh chưa nhận ra mà thôi.

Cô chầm chậm cầm ly cafe lên thưởng thức, vẻ mặt phấn khích lộ rõ.
-" Nhưng anh thật sự rất thích em ! "
-" Tôi nghĩ tình cảm cậu dành cho tôi chỉ là tình cảm đơn thuần của một người thân, một người bạn mà thôi ! Cậu có chắc chắn rằng cậu yêu tôi không ? Nên biết rằng thích và yêu là hai trường phái khác nhau ! "
Thích chỉ là cảm giác bạn thấy thích thú về một điều gì đó và...!đó có lẽ cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi ! Nhưng yêu lại là cảm giác khao khát có được, cảm giác muốn trân trọng, chăm sóc, bảo vệ, yêu thương người đó.

Chỉ muốn nâng niu, muốn dành cả phần đời còn lại để cưng chiều, bảo vệ, chăm sóc người đó.

Yêu càng sâu đậm thì lại càng sợ đánh mất.

Nó cũng là cảm giác chỉ muốn giấu người đó làm của riêng, không muốn chia sẻ cho bất kì ai khác.
-" Vậy....!em nghĩ anh thích Lâm Nguyệt sao ? "
-" Không...!"
-"....!"
-" Không phải thích mà là cậu đã yêu cô ấy rồi ! Chẳng qua là cậu chưa nhận ra mà thôi ! Cậu thử nghĩ lại mà xem, suốt quãng thời gian qua, cùng cô ấy tiếp xúc, nghĩ kĩ lại xem xem mình có phải là đã rung động rồi không !"
-" ....!anh....!tôi có chút việc cần đi trước, em ở lại về sau nhé ! "

Lăng Vân đem theo một đống rối bời đi ra khỏi quán.

Anh đang rất khó hiểu, đến một người ngoài như Tô Mỹ Lệ còn nhìn ra được lòng anh, thấu được cảm xúc của anh vậy mà tại sao chính mình lại không thể.....!hiểu được cơ chứ ?! Hiện giờ tâm trạng anh như đống tơ vò vậy, rối đến mức chính bản thân anh cũng không biết thoát ra bằng cách nào.

Nghĩ lại những lời lúc nãy Tô Mỹ Lệ nói, anh đúng là có nhận ra được điều gì đó.

Cảm giác mấy ngày nay khi tiếp xúc với Lâm Nguyệt đúng là rất khác khi anh tiếp xúc với Tô Mỹ Lệ và bất kì cô gái xinh đẹp nào khác.
Cảm giác mỗi khi đến gần cô ấy liền hồi hộp, tim có chút loạn nhịp.

Lúc nào trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh của cô ấy, tâm trạng của cô ấy tác động mạnh mẽ vô cùng đến tâm trạng của anh.

Lẽ nào....!đây thật sự là cảm giác yêu một người sao ? Cảm xúc này thật khó để hiểu hết được..