Thế nhưng, mặc cho vô vàn không tình nguyện. Đám người Minh Nhật tông cũng chỉ có thể gục đầu, tràn đầy ưu thương liếc nhìn thi thể của tên đệ tử xấu số kia. Vội vàng đuổi theo sau lưng của Huyết Minh. Dù sao, chỉ có ở bên cạnh hắn, mạng sống của bọn họ mới được bảo đảm thêm một chút.
Một đường lo lắng, hơn nửa canh giờ đi sâu vào trong thông đạo, bọn họ cũng không tiếp tục gặp phải cơ quan gì khác nữa. Rốt cuộc, đám người nhanh chóng đi tới một cái ngã rẽ. Trước mặt bọn họ cũng hiện ra hai con đường tối tăm sâu thẳm, không nhìn rõ được mọi thứ ở nơi xa.
"Bảo bối, ngươi nghĩ nên đi đường nào a?" Lấy niềm tin chỉ cần là nam chính thì sẽ không chết, Huyết Minh liền nắm lấy cổ áo của Trác Thiên Hạo lôi đến trước mặt mình. Bắt hắn làm ra lựa chọn.
Nhắc đến nam chính, Huyết Minh không khỏi cảm thấy vô cùng chế giễu. Một cái Triệu Tử Kiều vừa mới bị hắn hại cho không thể đến được đây. Hiện tại thì thiên đạo lại phái một cái Trác Thiên Hạo đến thế chỗ. Vậy thì xin hỏi, thiên đạo có nghĩ tới cảm nhận của nữ chính hay không a?
Nam chính nói đổi liền đổi hay sao? Xem ra, bởi vì sự xuất hiện của hắn, thế giới này cũng bắt đầu sinh ra hiệu ứng bươm bướm rồi.
Nghe thấy câu hỏi của Huyết Minh, Trác Thiên Hạo cũng hơi hé mắt ra, đánh giá hai thông đạo trước mặt của mình một chút. Cuối cùng, theo trực giác, hắn liền không nhanh không chậm làm ra lựa chọn:"Bên trái."
Vì vậy, đám người Minh Nhật tông đều đồng loạt bị Huyết Minh lôi về phía bên phải. Đùa sao, đi theo ý của nam chính rõ ràng chính là muốn chết a. Đối với việc này, Trác Thiên Hạo chỉ cảm thấy một trận câm nín. Vậy thì cái tên này phí thời gian hỏi ý kiến của hắn là để làm gì. Để vui đùa sao?
Chỉ là Trác Thiên Hạo không biết, trong phim, nam chính cùng pháo hôi tiến vào trong mật thất, người sống sót duy nhất đảm bảo sẽ là hắn. Nam chính có thể sống dai như đĩa, nhưng mệnh của đám nhân vật phụ bọn họ cũng không có dài như vậy đâu.
Càng đi sâu vào trong, hai bên hành lang lại càng thêm trải rộng. Trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện vết nước đọng cùng với rong rêu. Trong không khí cũng bốc lên một mùi ẩm mốc nồng nặt. Khiến một đám đệ tử Minh Nhật tông theo sau Huyết Minh không khỏi đưa tay che mũi, nhíu chặt mày.
Theo ánh sáng ngày càng rõ rệt, đám người mới phát hiện bản thân đã đi khỏi thông đạo tối đen khi nãy. Lúc này, bọn họ là đang đi trên một con đường mòn nhỏ hẹp chỉ rộng tầm nửa mét, xung quanh phong cảnh thoáng mát. Hai bên đường đi cũng trồng đầy một đám hoa hoa, cỏ cỏ, xanh thẳm một mảnh. Không nhìn rõ được là loại cây gì.
"Thần tử, ngài xem, ta có cảm giác. Đám cỏ cây này có gì đó rất là kỳ quặc a." Nhíu mày đánh giá hai bên lề đường. Hồng Đỉnh liền cúi thấp đầu, ở bên tai Ôn Văn nhỏ giọng nói ra.
Gật đầu tỏ vẻ tán đồng, Ôn Văn không khỏi tiếp lời của ông. Giọng nói cũng mang theo một chút tò mò cùng lo lắng:"Đúng vậy, nhưng lại không nói được là kỳ dị ở chỗ nào."
Đi ở phía trước, trong tay lôi kéo Khốn Tiên Tác nối với Trác Thiên Hạo. Nghe thấy lời bàn luận của bọn họ, Huyết Minh liền tràn đầy chân thành quay đầu lại. Giọng nói cũng chứa cảm giác không rõ ý vị, khiến cho người ta không phán đoán được suy nghĩ thực tại của hắn.
"Các ngươi muốn biết?"
Ngay khi đám người Minh Nhật tông sắp sửa lắc đầu nguầy nguậy thì Huyết Minh đã không có một chút báo trước nào tiến về phía trước. Một roi quất ra liền đem tên đệ tử Minh Nhật tông đứng cạnh mình nhất đánh văng xuống lề đường. Ngã sấp trên đám cây cỏ xanh um kia.
"A..." Sợ hãi hô lên, tên đệ tử liền tràn đầy kinh hách mà vội vã ngồi dậy. Hắn có cảm giác đám cây cỏ dưới thân của mình cư nhiên lại vô cùng mềm mại, lại còn nhúc nhích một chút. Từ hình dạng đến cảm nhận, có phần giống như là một con...sâu lớn?
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Dưới ánh mắt trợn tròn của đám người Minh Nhật tông, chỉ thấy những cây cỏ xanh tốt này toàn bộ đều bắt đầu động đậy. Lúc này, bọn họ mới phát hiện ra được, tất cả bọn chúng đều là sâu. To khoảng cổ tay của một người lớn.
Từ trên đường mòn nhìn tới, khắp nơi đều là loại sâu này. Lút nha lút nhút một mảnh, khiến cho người ta có cảm giác da đầu tê dại. Có lẽ là nhận thấy động tĩnh của tên đệ tử kia, đám sâu này cũng nhanh chóng bò về trước. Trong một hơi thở, đã trực tiếp bò đầy người hắn, đem hắn cho che phủ.
"Aaa...Cút...Aaaa...Cứu mạng..."
Theo âm thanh la hét của tên đệ tử này, chỉ thấy mỗi một chỗ bị đám sâu bò qua. Trên người hắn liền sẽ xuất hiện vết lở loét giống như bị ăn mòn. Không những vậy, bởi vì há miệng nguyên nhân, một con sâu cũng theo đó bò vào trong miệng của hắn. Theo cổ họng chui vào trong.
Thấy tình cảnh này, sức chịu đựng kém nhất ở đây là Trác Thiên Hạo cũng đã trực tiếp nôn mửa tại chỗ. Khiến cho Huyết Minh nhanh chóng cách hắn vài bước, lo sợ hắn sẽ nôn lên người mình.
"Các ngươi không phải muốn biết hay sao? Hắn đang làm mẫu để các ngươi hiểu được sức chiến đấu của đám sâu đáng yêu này rồi a. Thật tốt học hỏi một chút đi." Một ngón tay chỉ về phía tên đệ tử đang thê thảm giãy giụa kia. Huyết Minh liền cười tủm tỉm nói ra.
Nghe thấy lời này, đám người Minh Nhật tông cũng chỉ có thể cảm thấy một trận ác hàn, có xúc động muốn một cước đạp chết hắn. Đáng yêu cái mịa gì, ngươi có trướng ngại gì với hai từ "đáng yêu" này có đúng không? Ngươi giỏi a, sao ngươi không tự mình xuống dưới làm mẫu cho chúng ta đi! Đương nhiên, suy nghĩ này, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ nghĩ ở trong lòng một chút thôi.