Trong lúc đám người Minh Nhật tông bị Huyết bì nhân như mèo vờn chuột, sứt đầu mẻ trán thì ở một bên. Huyết Minh đang nhàn nhã gặm màn thầu, xem đến có mùi ngon.
Lúc này đây, Huyết bì nhân cũng vừa mới nhả ra một tên đệ tử khác vừa bị cắn. Hiện tại, đám người Minh Nhật tông còn lại, bao gồm cả Trác Thiên Hạo thì cũng chỉ còn có 5 người.
'Rống...'
Một tiếng thét dài, cánh tay của Huyết bì nhân lại lần nữa vươn ra. Đâm xuyên qua lòng ngực của một tên đệ tử khác, khiến cho gã không khỏi hét thảm một tiếng. Trực tiếp trút bỏ hơi thở cuối cùng.
Rút ra bàn tay, máu huyết liền theo cánh tay của Huyết bì nhân chảy xuôi xuống dưới đất. Không biết là trù tính điều gì, nó cư nhiên lại không hút cạn máu của thi thể này như bình thường mà chỉ đưa đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Trác Thiên Hạo. Chưa để cho hắn kịp thở dốc một hơi thì Huyết bì nhân đã tiếp tục tấn công. Mục tiêu lần này liền là hắn.
Con ngươi co rụt lại, bất tri bất giác, Trác Thiên Hạo liền nâng lên Hạo Nhiên kiếm, đỡ lấy quỷ trảo của Huyết bì nhân. Mắt thấy móng vuốt đẫm máu của Huyết bì nhân sắp xuyên qua khe hở của lưỡi kiếm, đâm về phía mình. Trác Thiên Hạo cũng thầm nghĩ, không xong.
Thế nhưng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một sợi roi đỏ thẫm bỗng dưng lại xuất hiện quấn quanh cổ của Trác Thiên Hạo. Đem hắn kéo bay sang bên kia bờ sông, tránh thoát khỏi công kích của Huyết bì nhân.
"Là ngươi..." Đưa tay sờ lấy Hy Tà tiên quấn quanh cổ mình, trong mắt của Trác Thiên Hạo liền hiện lên một tia giãy giụa cùng dị sắc. Tràn đầy kinh ngạc hỏi Huyết Minh.
Mặc kệ hắn ta, Huyết Minh chỉ là im lặng không nói một lời. Đem Hy Tà thu lại, huyễn hóa về thành thiết kiếm. Nếu không phải bởi vì Huyết bì nhân giết chết nam chính thì hắn sẽ không nhận được Điểm phản diện. Hắn mới không thèm quan tâm Trác Thiên Hạo làm gì đâu, để hắn tự sinh tự diệt liền tốt. Nam chính phải học được cách tự cứu a!
Bên kia bờ sông, bởi vì Trác Thiên Hạo bị Huyết Minh cứu đi. Lợi trảo của Huyết bì nhân cũng theo đó rơi vào khoảng không. Có lẽ vì con mồi bị cướp mất, Huyết bì nhân liền tràn ngập lửa giận mà quay mặt về phía Huyết Minh gào rống lên. Ngay cả những nhân tộc khác ở đây cũng đều bị nó thờ ơ.
Bị một con quái vật không có trí tuệ gì đáng nói hâm dọa. Gương mặt của Huyết Minh cũng không khỏi sa sầm lại. Nhưng nụ cười vẫn như cũ không giảm. Bàn tay khẽ nhấc, một luồng lam hỏa liền ngưng tụ trên tay của hắn. Bay thẳng về phía Huyết bì nhân.
Nhìn thấy đoàn hỏa diễm này, bản năng cùng dã tính của Huyết bì nhân không khỏi khiến cho nó có điểm rụt rè. Muốn lui bước. Thế nhưng, lam hỏa nhất định sẽ không buông tha nó. Khi Quỷ Lam Chi Hỏa chạm vào trên người Huyết bì nhân, trong chớp mắt, nó liền đem Huyết bì nhân bao phủ lại. Tạo thành một quả cầu lửa xanh lam.
'Ngao...rống...'
Dưới ánh mắt trợn tròn của đám người Minh Nhật tông, Huyết bì nhân cư nhiên lại bị đốt thành tro bụi rơi xuống nền đất. Để lại một vệt khói đen, chứng minh sự tồn tại của nó. Khiến cho những người khác không khỏi khó khăn nuốt xuống nước miếng, vô cùng túng quẫn.
"Rác rưởi đúng là dễ cháy a..." Đứng ở một bên nghe thấy tiếng cảm khái của Huyết Minh. Trác Thiên Hao liền không khỏi co rút khóe môi. Rác rưởi? Hắn là đang mắng xéo bọn họ ngay cả rác rưởi cũng không bằng sao?
Trong lúc Trác Thiên Hạo vẫn còn đang xoắn xuýt ở một bên. Huyết Minh đã đi về phía trước, giống như bồi tội nhưng lời nói lại không có một chút ý hối lỗi nào :"Ban nãy thật sự là ngượng ngùng a, thanh kiếm này của ta chính là có một chút bệnh. Nó ghét những kẻ quá xấu a, tỷ như các ngươi."
Hy Tà : Một mình chủ nhân đạp ta đã đủ, các ngươi còn muốn đạp ta sao? Mơ tưởng!
Đám - xấu xí - Minh Nhật tông :.........
Bọn họ không phục a, hắn lúc nào cũng chùm một cái áo choàng đen thui thì tính hảo hán cái gì! Có giỏi thì giở ra áo choàng, cùng bọn họ so mặt đi. Để bọn họ tâm phục khẩu phục.
Mặc dù là điên cuồng phỉ nhổ ở trong lòng nhưng giáo dưỡng cũng không cho phép đám người Minh Nhật tông chửi đổng lên. Vì thế, bọn họ cũng chỉ có thể xám xịt mặt ở bên bờ tìm kiếm đường qua sông. Dẫu sao cũng không thể kêu Huyết Minh dùng roi siết cổ bọn họ lôi qua giống như lôi Trác Thiên Hạo vậy đi?
Nhìn bộ dạng cam chịu của bọn họ, Huyết Minh liền thích thú câu lên khóe môi. Đi đến bên bờ hồ rồi ngồi xuống, dùng thiết kiếm gõ gõ vào trên vách sông. Nói đúng hơn là gõ vào một cây sắt ghim vào trên đá, đầu cây sắt còn nối lấy một sợi dây thừng thả xuống mặt sông.
'Cốp cốp cốp...'
Nguồn : we btruy en onlin ez.com Lúc này, bộ dạng của Ôn Văn đã vô cùng tàn tạ. Hắc y cùng áo khoác đều rách rưới khôn cùng, trên vai cũng vô tình bị Huyết bì nhân cào trúng, máu me giàn giụa. Tóc tai tán loạn, mặt mũi lấm lem.
Khi nhìn đến hành động này của hắn, đôi mắt của Ôn Văn liền khẽ nheo lại một chút. Sau đó, cũng không biết là vì bị thương hay do nghĩ đến điều gì. Ôn Văn bỗng dưng lại đưa tay che ngực, phun ra một búng máu. Con ngươi như muốn nứt ra nhìn chăm chăm vào Huyết Minh.
"Thần tử!"
"Thần tử!"
**À, hôm nay khi dạo 1 vòng quanh các trang truyện khác. Mình có nhận được bình luận của một số bạn. Nhưng mong các bạn thông cảm cho mình nhé, mình chỉ rep cmt và hoạt động duy nhất tại trang Truyenyy thôi.
**Đầu tiên là câu hỏi của khá nhiều bạn là tác có ny chưa. Câu trả lời là có rồi nhé!
**Câu hỏi T2 là của 1 bạn hỏi Nhóc bộ có thù với con gái à, câu trả lời là no nha. Tại thích thì viết vậy thôi. Không phục tới chiến!
**Thứ ba là cảm ơn bạn GA Occho, viết văn giỏi là điều hiển nhiên rồi. Đa tạ bạn. ^.^
**Thứ tư là trả lời cho bạn Như Pt, bạn có lẽ là hiểu lầm một chút ở đây rồi. Đây là truyện Nam tần chứ không phải Ngôn tình 1v1 nhé. Nếu dùng theo thuật ngữ trong Ngôn tình thì gọi là truyện Np phiên bản nam nha.
**Thứ năm là trả lời cho bạn gì đó ở trang Medoctruyen, việc bỏ phiếu ở trang đó là không có liên quan gì tới việc bạo chương của mình nhé. Tại người đăng ở trang này chưa từng xin phép mình nên việc bạn ấy được bn phiếu hay lượt xem thì cũng không hề quan hệ mình nha.