"Ta có nói là sẽ giết ngươi sao? Ta chỉ là muốn hỏi ngươi một vài chuyện mà thôi. Chỉ cần câu trả lời của ngươi khiến ta hài lòng. Ta sẽ tha mạng cho ngươi. Dù sao, ta cũng là người có tâm địa thiện lương a..."
Nhìn lấy đống xác chết xung quanh, cộng với mấy từ tâm địa thiện lương kia.
Nhất là khi đối diện với ánh mắt vô bi vô hỷ của Huyết Minh, Phiên Thiên chỉ cảm thấy xương sống lạnh băng. Cảm giác giống như bị một con độc xà quấn quanh cổ, khiến hắn không khỏi vội vàng đáp:"Xin đại nhân có chuyện gì thì cứ hỏi. Phiên Thiên ta việc khác thì không dám nhận nhưng nói về tin tức, ta rất là cơ linh a!"
Nghe thấy cái tên này của Phiên Thiên, Huyết Minh liền bật cười vui vẻ. Một cước đá vào trên người Phiên Thiên, ngay khi hắn ta còn mộng bức. Hắn đã ẩn chứa ý cười hỏi ra.
"Phiên Thiên? Cái tên huênh hoang như vậy ngươi cũng dám nhận sao a, cũng không sợ nói ra bị người khác đánh chết? Vậy được, ngươi thử lật trời một cái cho ta xem đi."
"......"
Nhớ đến những đau khổ bản thân đã từng nhận được bởi vì cái tên do phụ mẫu đặt ra này. Gương mặt của Phiên Thiên liền lập tức nhăn thành trái mướp. Nhưng rất nhanh, hắn đã lập tức treo lên nụ cười nịnh nọt.
"Ha hả, đại nhân đừng đùa ta nữa a. Ta làm sao có bản lĩnh lật trời kia chứ? Đâu có giống ngài, vừa anh minh thần võ, lại vừa cái thế vô song, có lật cũng là để ngài đến lật a..." Lập tức, Phiên Thiên bắt đầu đem kỹ thuật vuốt mông ngựa của mình đều triệt để thể hiện ra.
Xem như kẻ này thức thời, Huyết Minh cũng không tiếp tục làm khó dễ hắn nữa. Chỉ đem tiểu phượng hoàng đặt xuống, dùng Khốn Tiên Tác trói lại. Sau đó, mới đưa tay phủi đi cát bụi trên ngoại sam, bắt đầu đi vào chính sự.
"Ngươi nói cho ta biết, đây là đâu?"
Vốn đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi, nhưng khi nghe đến câu hỏi này của Huyết Minh, Phiên Thiên liền không khỏi ngốc trệ. Không tin vào lỗ tai của mình. Đậu, đây là đang trêu đùa hắn hay sao?
Nhưng là, khi nhìn đến biểu lộ chú tâm không giống như nói đùa kia. Phiên Thiên vẫn là nói ra lời thật:"Bẩm đại nhân, nơi đây là khu vực Cổ Thảo trực thuộc Hồng Hoang a."
Hồng Hoang? Nghe đến hai từ này, Huyết Minh không cấm nhíu mày lại. Tại sao hắn bỗng dưng lại đi đến Hồng Hoang rồi? Chẳng lẽ là cùng chiếc gương đó có liên quan?
"Vậy ta hỏi ngươi, nơi đây có Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn, Hậu Nghệ,... hay không a?"
Đối với mấy cái tên mà Huyết Minh vừa nêu, giống như suy nghĩ cùng hồi tưởng. Một lát sau, Phiên Thiên liền lắc đầu trả lời:"Mấy cái tên này, tiểu nhân đúng là chưa từng nghe qua..."
"Vậy sao..." Nói ra hai từ tràn đầy hờ hững, Huyết Minh cũng có một điểm tiếc nuối nho nhỏ. Dù sao, ba người đó, cũng đều là thần tượng một thời khi hắn còn là trạch nam ở thế kỷ XXI a. Nhưng xem ra, có lẽ là vì thời không khác nhau, nên những nhân vật thần thoại này, đều không tồn tại.
Ở Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn, hắn thích dã tâm cũng như sự tàn ác của bọn họ. Về phần Hậu Nghệ, hắn lại thích sự kiên định hướng về mục tiêu của hắn ta. Ngay cả đại mỹ nhân như Hằng Nga, nói không cần cũng đều không cần.
Chỉ là cảm khái trong chốc lát, Huyết Minh đã trở về như thường. Cười nhạt hỏi tiếp:"Nếu đã có Hồng Hoang, vậy thì tứ hải bát hoang, ở đây có sao?"
"Có, có, có, đương nhiên là có a..." Mắt sáng lấp lánh, Phiên Thiên liền liên hồi gật đầu. Nhưng là, giống như để suy ngẫm lại một chút, phải tận vài hơi thở sau. Hắn mới vô cùng chắc chắn liệt kê.
"Tứ hải, gồm có Đông Hải, Tây Hải, Nam Hải, Bắc Hải. Bát hoang, bao gồm: Hồng Hoang, Man Hoang, Hồng Mông chi địa, Tu La giới, Côn Lôn sơn, Thập Vạn đại sơn, Bàn Long phong, Thượng cổ dị giới."
Nghe thấy một vài địa danh quen thuộc ở đây, Huyết Minh chỉ gật đầu không nói. Nhưng là, trong khi hắn trầm tư, không gian hệ thống của hắn bỗng dưng lại động. Theo sau đó, trước mặt hắn liền xuất hiện một quả trứng to lớn, vô cùng quen thuộc. Vừa nhìn, đáy lòng của hắn không khỏi trầm xuống. Thứ này, rõ ràng chính là trứng của Kim Đỉnh Chu Tước.
Giống như một loại bản năng đến chính mình cũng không hiểu được, Huyết Minh lại xoay người nhìn về phía tiểu phượng hoàng. Quả nhiên, trong tức thì, cơ thể của tiểu phượng hoàng cùng quả trứng kia bỗng dưng lại đồng loạt biến mất giữa thiên địa. Ngay cả một tia khí tức cũng không còn.
Nhìn lấy Khốn Tiên tác nằm trơ trọi trên mặt đất, sắc mặt của Huyết Minh liền trở nên vô cùng khó coi. Cuối cùng, hắn vẫn là giữ lấy im lặng, đem Khốn Tiên Tác thu hồi lại. Nhưng hàn khí từ trên người hắn toả ra, lại trực tiếp đem Phiên Thiên dọa nước tiểu.
"Ha, bộ ta rất đáng sợ hay sao a? Tại sao ngươi lại lết xa thế kia?" Trong giây lát, nụ cười như có như không lại lần nữa trở về bên khóe môi của Huyết Minh.
Mặc dù không biết vì sao, con tiểu phượng hoàng đó lại có thể liên hệ với không gian hệ thống cùng với Khốn Tiên Tác đã kết nối với linh hồn của hắn. Nhưng là, linh cảm cho hắn biết, nó không nguy hại.
Nhưng dù vậy, dám ở trước mặt hắn dùng hoa chiêu. Vậy liền phải chờ hậu quả đi...
**Bối cảnh đơn thuần là hư cấu. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
**Cảm ơn Hunggggggggggg đã ủng hộ LT nhé.
**Thật ra, Thái Nhất, Đế Tuấn, Hậu Nghệ, mặc dù là có điểm đâm chọt đối nghịch, nhưng bọn họ đều là thần tượng của ta.
**Tỷ tỷ tạm biến mất một thời gian, nhưng lần này, A Minh rốt cuộc có thể giữ được lời hứa là cho tỷ tỷ xem hậu quả không a? Chờ xem...