Trời sáng, ánh nắng chỉ vừa mới thông qua làn giấy cửa sổ mỏng manh hắt vào trong phòng nhỏ. Huyết Minh đã bị âm thanh huyên náo từ ngoài sân truyền đến làm cho nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy. Trầm giọng quát:"Có chuyện gì?"
"Đế tôn..."
Nghe thấy âm thanh của hắn, tiếng ồn bên ngoài cũng triệt để im bặt lại. Sau đó, một loạt âm thanh cung kính liền thông qua khe cửa truyền đến. Khiến cho hắn lập tức sửa sang lại chăn đệm, đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở ra, Huyết Minh đã nhìn thấy hai người Khinh Sát, Triết Mệnh đang thẳng sống lưng đứng trước cửa, ôm lấy trường kiếm, nét cười ngâm ngâm. Ở sau lưng bọn họ, lại là một người nam nhân tuổi tác gần 30. Ngoại hình không có gì nổi bật. Mà bộ y phục vốn sang quý của hắn, bây giờ đã dính đầy tro bụi, hỗn loạn không chịu nổi.
"Đế tôn, cứu mạng a!!!!" Vừa nhìn thấy Huyết Minh, gương mặt bị đánh bầm dập của Phiên Thiên lập tức nhăn nhúm lại. Gào lên một tiếng rồi trực tiếp nhào về phía hắn. Khóc một cái, không biết là có bao nhiêu thương tâm.
Nhưng là, ngay khi Phiên Thiên sắp "công kích" thành công. Huyết Minh đã không cần đắn đo nâng chân, đạp cho hắn một cước lăn ra đất. Sau đó mới trầm giọng cảnh cáo:"Có chuyện gì thì nói cho rõ. Ta cho ngươi theo bên cạnh là để làm việc, không phải là để ngươi tấu hài."
Ở một bên, hai cái "hung thủ" liền không khỏi cười trên nỗi đau người khác, ẩn sâu công cùng danh. Không những vậy, còn tràn đầy trêu tức liếc nhìn Phiên Thiên, nhưng trong mắt, cũng là mang theo một tia cảnh cáo. Khiến cho Phiên Thiên vừa sợ hãi co rụt cổ, lại vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể cam lòng chịu thua.
"Đế tôn, hiện tại ranh giới Phục Ma môn của chúng ta đã đi đến bên cạnh Tịnh Xu thành. Nhưng nơi đây, lại có một cái thế gia là Bách gia, quyết không chịu buông tay chịu trói, giao ra Tịnh Xu thành. Binh lính bình thường của Phục Ma môn chúng ta, căn bản là không đánh lại bọn họ. Cho nên, tiểu nhân đến đây là muốn xin Đế tôn phái ra một vị tướng lĩnh..."
Ngả ngớn tựa lưng vào trên vách tường, khi nghe Phiên Thiên bẩm báo. Vẫn chưa đợi Phiên Thiên nói xong cũng như Huyết Minh ra lệnh phân phó. Triết Mệnh đã lập tức đứng lên, cầm lấy trường kiếm gác lên vai. Trong mắt lóe lên một tia thị huyết, tà khí liếm môi, lại chắp tay nói ra:"Đế tôn, Triết Mệnh xin xung phong đi san bằng Bách gia, giành lấy Tịnh Xu thành!"
"Tịnh Xu thành?" Nghe thấy cái tên này, cùng với biểu tình hưng phấn ẩn chứa dữ tợn của Triết Mệnh. Trong lòng Huyết Minh liền lập tức tìm ra lý do. Bách gia - Tịnh Xu thành này, không phải là nơi...
"Bọn họ và ta có một mối huyết hải thâm thù. Đã là ân oán cá nhân, thế thì ta cứ việc tự tay đi giải là được. Dù sao, thanh kiếm trong tay của ta, đã lâu rồi không có uống máu a."
Vừa nói, Triết Mệnh còn vừa nở một nụ cười ngạo mạn không coi ai ra gì. Giống như đã chắc chắn sẽ thành công huyết tẩy Bách gia, thu thập Tịnh Xu thành. Lúc này, một cơn gió lạnh cũng trùng hợp thổi qua, đem lá cây cuốn bay xào xạc. Hợp với câu nói cuối cùng của Triết Mệnh, trực tiếp khiến Phiên Thiên không khỏi rùng mình lùi về sau. Cách xa tên điên này ra một chút.
Dù sao, phái ai đi cũng không khác nhau là mấy. Còn có, đối với sự ngang tàn của Triết Mệnh, Huyết Minh cũng không có nửa phần quan tâm. Bởi vì hắn ta, có đủ tư bản để huênh hoang như vậy. Vì thế, không chút do dự, Huyết Minh liền gật đầu phê chuẩn:"Vậy chuyện lần này liền giao cho ngươi."
"Đa tạ Đế tôn tác thành..." Cúi đầu tạ ơn, ánh mắt của Triết Mệnh liền hiện lên âm tàn cùng ác độc. Ngay cả cơ thể cũng đều bởi vì phấn khích mà không ngừng run lên. Sắp rồi, hắn sắp tự tay, bắt bọn họ phải trả giá thích đáng rồi a.
Từ đường lớn của Thanh Hà huyện, đi theo một đầu ngõ nhỏ dọc vào trong. Người ta sẽ phát hiện, trái ngược với sự rộng rãi thoải mái ở bên ngoài. Nơi đây, lại là tình cảnh hoàn toàn trái ngược. Nhà ở thưa thớt, mỗi ngôi nhà có thể cách nhau đến tận vài chục trượng. Người ở chỗ này, cũng đều là bộ dạng nghèo khổ hốc hác, gương mặt hoặc là hung ác, hoặc là yếu đuối vô thần.
Nằm ở cuối cùng của con hẻm, là một ngôi nhà tranh đơn sơ xập xệ, phảng phất chỉ một cơn gió to cũng sẽ trực tiếp đem cả căn nhà này cuốn bay. Lại theo hàng rào cây tàn phá, xiêu vẹo ở bên ngoài đi vào trong. Bên trong nhà lúc này, đang là một bầu không khí vô cùng vi diệu.
Cạnh bộ bàn ghế hư hao, mục nát, Quân Mặc với một thân bạch y đang đen mặt ngồi trên ghế. Hai bàn tay siết chặt vào nhau, gương mặt cũng đều hiện lên sự không vui cùng ẩn nhẫn. Mà ở bên cạnh, một người phụ nữ tư dung phong trần, u buồn nhút nhát là đang cúi đầu vò lấy tay áo. Một bộ dạng muốn nói lại thôi.
Mà ở bên kia bàn trà, thân hình cao ốm của Quân Tam đang quỳ trên mặt đất. Quần áo, đầu tóc xốc xếch. Lộ ra thảm trạng vô cùng rõ ràng. Đầu cúi thấp, mọp sát vào nền gạch. Nhưng là, âm thanh gào thét chói tai của gã, lại không khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của gã được.
"Tiểu Mặc, Mặc nhi, con nghe cha nói đi a. Cha thật sự biết sai rồi mà!!! Nếu con không giúp cha, Cao lão gia sẽ chặt đứt tay của cha mất..."
Đối diện với điệu bộ thảm thiết của Quân Tam, Quân Mặc liền lựa chọn không nhìn. Đến chính hắn cũng không biết rõ được, những lời này của cha hắn, rốt cuộc có bao nhiêu là thật. Bao nhiêu là giả. Vì thế, mắt phượng nhắm lại, Quân Mặc liền cố gắng bình phục hơi thở của mình.
**Có 1 bạn đọc yêu cầu ta miêu tả chi tiết sự vật hơn ạ. Mong mọi người góp ý cho ta với, có nên hay không.
**Nếu viết miêu tả chi tiết hơn ( tỷ như chương này). Thì chương truyện sẽ trở nên dài dòng rườm rà hơn. Câu chương, câu chữ hơn. Và diễn biến cốt truyện ở mỗi chương cũng sẽ bị cắt bớt. Bởi vì ta viết mỗi chương truyện sẽ chỉ có từ 1 - 1k5 chữ. Miêu tả nhiều cũng vậy, miêu tả ít cũng sẽ chỉ vậy. 1k5 đổ lại, không hơn không kém.