Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 238: Hiệu Ứng Hồ Điệp



Bởi vì không cách bìa rừng quá xa, nửa khắc có hơn, Huyết Minh đã cõng Âu Dương Thụy rời khỏi địa giới Mê Vụ Sơn. Mặc dù dọc đường đi vẫn còn cảm giác bị yêu thú nhìn chòng chọc. Nhưng cả hai cũng xem như là hữu kinh vô hiểm, toàn thây trở ra.

Lúc này, Âu Dương Thụy đã được Huyết Minh đỡ xuống ngồi dưới gốc cây để lấy lại thể lực. Bản thân hắn thì cũng ngồi xuống, đưa mặt về phía Mê Vụ Sơn. Dư quang thoáng qua, hắn giống như nhìn thấy có một hắc ảnh đang đứng trong sương mù, trên mặt đeo mặt nạ quỷ dữ.

Nhưng đợi khi Huyết Minh nhìn kỹ lại, thì thân ảnh đó đã biến mất vô tung, tựa như ảo ảnh. Nhưng Huyết Minh biết, bản thân mình không có nhìn lầm, kẻ đó vừa mới quả thật là đang xem hướng này.

Hắn có cảm giác, đám yêu thú đó không tấn công bọn hắn, nhất định là có liên quan đến kẻ này. Nhưng lục lọi trong trí nhớ của mình, Huyết Minh cũng không nhớ ra được, bản thân đã từng cùng tên Quỷ tu nào có quan hệ. Cho nên, hắn liền quy việc này về cho Âu Dương Thụy. Có lẽ tên Quỷ tu đó là hướng hắn ta mà tới, không can hệ gì tới hắn.

Đợi khi Âu Dương Thụy hồi phục một chút sức lực, cả hai mới ra sức thúc ngựa chạy về Vạn Kiếm tông trước khi trời tối. Vừa nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai người, cộng với vết thương ở chân của Âu Dương Thụy. Hai tên thủ sơn đệ tử đã vội vàng ra đỡ người, chạy vào thông báo cho tông môn.

Sau đó, Huyết Minh liền được người đưa vào trong, nửa đường gặp phải Liễu Chính đang vội vã đi tới. Thấy ông, Huyết Minh hơi cúi người:"Chưởng môn sư huynh!"

"Từ sư đệ không cần đa lễ. Nghe nói hai người các ngươi trở về, A Thụy còn bị thương..." Gật đầu, Liễu Chính lại hơi đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Dù sao, Âu Dương Thụy chính là đồ đệ mà ông ưng ý nhất, hắn xảy ra chuyện, người gấp gáp nhất phải là ông rồi.

Liễu Chính lo lắng, nhưng Huyết Minh lại vô cùng bình thản an ủi ông. Gương mặt vẫn còn hơi tái vì gió lạnh, nhưng lại cố nặn ra nụ cười nhợt nhạt:"Xin Chưởng môn sư huynh không cần lo lắng, Âu Dương sư điệt chỉ là bị thương ngoài da thôi. Thủ sơn đệ tử đã đưa hắn đến Tựu Đan phong trị thương rồi."

"Vậy sao... Vậy thì tốt, Từ sư đệ có bị thương ở đâu không a? Rốt cuộc đã xảy ra việc gì khiến các ngươi trở thành như vậy..." Trong lòng nhẹ nhõm, Liễu Chính liền khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Hòa ái quan tâm Huyết Minh. Sau đó mới hỏi thăm những việc đã xảy ra ở Mê Vụ Sơn.

Lúc này, Huyết Minh cũng không có che giấu gì cả mà đem mọi việc kể từ khi hắn và Âu Dương Thụy đi vào Mê Vụ Sơn đều triệt để kể ra. Đương nhiên, những sự kiện như hình dạng của quỷ binh, hình thể của cự mãng, hay hắc ảnh đứng trong sương mù đó, hắn thủy chung vẫn đem phong bế đi. Dù sao, làm một "người mù" thì phải có tự giác của "người mù" a.

Nhưng là, dù chỉ nghe được lời kể mơ hồ không mấy chi tiết của Huyết Minh. Sắc mặt của Liễu Chính vẫn trở nên ngưng trọng lên, trong mắt hiện ra suy tư cùng kiêng kị. Chẳng lẽ...là hắn?

Một lúc lâu không nhận được hồi âm của Liễu Chính. Huyết Minh liền hơi nâng mi, đem biểu cảm của ông ghi vào trong mắt, khẽ nhíu mày. Biểu tình này của Liễu Chính, giống như ông ta đã đoán được kẻ đó là ai rồi a.

Nhớ đến Huyết Minh vẫn còn đang đứng trước mặt. Liễu Chính liền thu hồi lại cảm xúc vừa mới rò rỉ ra, nói:"Từ sư đệ bôn ba cả ngày, có lẽ đã sớm mệt mỏi rồi a. Ngươi trước hết cứ về nghỉ đi, nhiệm vụ này tính như hoàn thành. Những việc còn lại, ta sẽ tự khắc sắp xếp."

"Được, vậy ta xin cáo từ trước."

- -----------------------

Trên đường trở về Thính Trúc phong, đi ngang qua ngọc lộ, Huyết Minh liền nhìn thấy được một bóng lưng khá quen thuộc. Chính là Tiểu tướng quân Triệu Tử Kiều - vị nam chính may mắn đào vong trong tay hắn ở U Ám Sâm Lâm kia.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cách một khoảng cách quá xa, cộng thêm quay lưng lại, cho tới khi quẹo vào trong đường nhỏ, Triệu Tử Kiều cũng không có nhìn thấy Huyết Minh. Nhưng trái lại, giống như có điều suy nghĩ, Huyết Minh liền ác ý cảm khái:"Một đám nam chính tụ tập lại trên cùng ba tấc đất thật sự không có vấn đề gì sao a? Không phải là muốn diễn ra thế chiến thứ ba đó chứ?"

[............] Đây còn không phải là do ký chủ chộn rộn, gây ra hiệu ứng bươm bướm hay sao a?

[ Nếu không có ký chủ, Triệu Tử Kiều về sau sẽ trở thành nhất đại chiến tướng, san bằng tam đại hoàng triều, lưu danh sử sách! Cũng không bị đả kích lòng tự trọng mà cố gắng truy cầu sức mạnh, bái nhập vào Vạn Kiếm tông.]

[ Nếu không phải ký chủ đào góc tường của Nhan Mạc Oa, thì lúc này, Y Trân ở Vân Lan thành sẽ bị người bắt cóc, Nhan Mạc Oa không thể không trở về cứu nàng. Sau đó đến trễ Thu đồ đại điển, tiếp tục cuộc hành trình làm tán tu.]

[ Nếu ký chủ hôm đó không có thay thế suất diễn của Thương Nguyệt, thì theo thời gian tuyến, lúc này hai người bọn họ đã ở bên nhau, cố sự của cả hai cũng xem như kết thúc rồi. Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn như cũ là người xa lạ, thậm chí tình cảm còn có chút không được tốt lắm.]

Hệ thống nói đến đây, Huyết Minh đã hiểu rõ, trên mặt hiện ra nụ cười tự đắc. Cho nên, bởi vì hắn, cái thế giới này đã bắt đầu xáo trộn không ra nguyên dạng, rối như tơ vò. Khiến hắn đặc biệt có cảm giác thành tựu.

**Túm gọn 3 gợi ý lần trước, ta đã hình thành lên sơ lược cốt truyện của 2 cái pb để mọi người vote lần cuối và quyết định luôn:

*Pb đô thị: Thế kỷ XXI, trên trời xuất hiện một vết rách, đưa dị giới và thế giới hiện đại xác nhập lại với nhau. Tu sĩ, Ma tu, Ma thú, Bí cảnh, Thần khí, Đình đài lầu các,... của tu chân giới bắt đầu xâm chiếm đô thị, tạo nên một kỷ nguyên hỗn loạn. Ma tu, Ma thú bắt đầu săn giết nhân tộc, thu thập Linh năng. Tu sĩ chính đạo chiêu mộ người thường vào trong tông môn sẵn có. Những người hiện đại cũng bắt đầu thức tỉnh lại trí nhớ tiền kiếp, hay được "thần linh" ban cho sức mạnh chống chọi lại kẻ xâm lấn.

- -Lăng Phàm là một kẻ bị cha mẹ bỏ rơi trong trận hỏa hoạn mà Ma tu dị tộc gây ra. Sau khi tỉnh lại, trong thân thể hắn bỗng dưng lại nhiều ra một tia nguyên thần tự xưng là Quỷ Diện Quân - tức tiền kiếp của hắn. Quỷ Diện Quân có thể trò chuyện cùng Lăng Phàm, nhìn thấy được mọi thứ hắn nhìn thấy. Có thể thức tỉnh điều khiển thân thể hắn mỗi khi cần. Giúp hắn có được lực lượng, nhìn thấu được thế gian vạn ác.

- -Đặc sắc của pb này là Lăng Phàm giống như một kẻ bị đa nhân cách. Trong đó, Lăng Phàm thì hiền đến mức trở thành một cái "Thánh phụ", có thể gây ức chế cho bất kỳ người nào. Mà Quỷ Diện Quân thì lại ác đến...không còn lời nào để nói.

- -Rốt cuộc, một ngày không xa, Quỷ Diện Quân là Lăng Phàm, Lăng Phàm trở thành Quỷ Diện Quân. Nguyên thần năm xưa chính thức bị dung hợp vào nguyên chủ. Liệu Lăng Phàm sẽ trở thành bộ dáng gì?

**Pb2: Lăng Phàm là người hiện đại, xuyên đến dị giới, cha không thương, mẹ không yêu. Bi kịch xuất hiện, hắn tự sáng tạo ra đạo của riêng mình. Nhưng kết cục vẫn bị hai tộc Nhân Ma ép nhảy xuống vực.

- -Trọng sinh, hắn người mang hệ thống, có thể phục chế lại tất cả những thứ mà hắn đã từng có được ở kiếp trước. Bắt đầu một quảng đời không giống ai của mình

- -Điểm đặc sắc của pb này là ở chỗ, Lăng Phàm điên vô đối, tam quan vặn vẹo đáng sợ. Hãy tưởng tượng hắn vừa hiếp thị nữ thiếp thân của mình xong, liền vuốt ve sườn mặt của nàng, mỉm cười nói:"Chỉ có tử vong mới là vĩnh hằng, hãy để ta giữ lại khoảng thời gian xinh đẹp nhất của nàng..." Sau đó đưa tay bẻ cổ nàng cái rụp.( trích khoảng chương 10). Hoặc là một số câu nói chứng tỏ đầu óc không bình thường như:"Đối với thi thể, ta đặc biệt cảm thấy hưng phấn." hoặc là:"Ngươi giết ta, ta giết ngươi. Nhưng ngươi dám nói ta xấu, ta giết cả nhà ngươi."

- -Đương nhiên, Lăng Phàm ở cả hai bộ truyện đều sẽ không phải là sát nhân cuồng ( kiểu như hắn giết người, tác giả sẽ len lén ở phía sau cho hắn tẩy trắng vậy á).

*Đồng thời, cả hai pb đều thuộc về hắc ám lưu 100%, không tồn tại tình yêu nam nữ gì cả, bởi vì không phù hợp thiết lập nhân vật ( trong 2 pb, Lăng Phàm đều sẽ bị vô hạn đuổi giết, căn bản không có khả năng đeo thêm một cái gánh nặng). Pb 1 sẽ có khoảng 90% không có nữ chính. Pb2 sẽ chỉ có "nữ nhân" của nam chính mà không có khái niệm nữ chính. ( kiểu như thỏa mãn nhu cầu rồi chia tay thôi.)