Nghĩ kĩ, Ân Như Tuyết liền chủ động ôm lấy cổ của Huyết Minh. Môi thơm lại lần nữa trao lên, lọt vào trong gặm cắn của hắn. Bàn tay ngọc cũng theo đó di chuyển dần xuống dưới, vén ra ngoại sam của hắn. Ở trên lòng ngực cứng rắn vuốt ve qua lại.
Làn da của Huyết Minh cũng rất trắng, rất mịn, nhưng lại không mềm mại như nữ nhân. Trái lại, lại vô cùng săn chắc, dương cương, nam nhân vị rất là vừa đủ. Không quá phô trương như tráng hán, nhưng cũng không lộ ra vẻ âm nhu nương khí.
Đối với thân hình của Tiểu đồ nhi, Ân Như Tuyết mặc dù đã từng xem qua một lần, nhưng vẫn như cũ không ngăn nổi kinh ngạc. Bởi vì Tiểu đồ nhi bình thường nhìn như gầy yếu. Nhưng không ngờ rằng, cởi y phục ra lại có thịt như thế.
Cố gắng rời khỏi day dưa của Huyết Minh, miệng lưỡi của Ân Như Tuyết lại bắt đầu liếm láp sườn mặt góc cạnh của hắn giống như một con tiểu cẩu. Răng nanh lại hơi cắn cắn hầu kết của hắn, khiến cho hắn không khỏi nhẹ rùng mình, cuốn họng nhúc nhích.
Đầu óc Huyết Minh mặc dù vẫn giữ lấy thanh tĩnh, nhưng cơ thể từ lâu đã bị Huyết thệ chi phối. Trong người không ngừng xuất hiện một cỗ táo bạo, mong muốn được hắn phóng xuất ra ngoài. Kìm nén đến mức tròng mắt của hắn đều đã đỏ bừng lên, tơ máu ẩn hiện. Một trương mặt thiên sứ cũng đã sớm biến hóa thành ác ma.
Đối với việc Ân Như Tuyết hạ mình lấy lòng, tinh thần Huyết Minh cũng có chút hưởng thụ. Thế nhưng, với tư cách một kẻ sắp "đánh mất lý trí". Hắn cũng chỉ có thể vờ như bạo nộ, dùng hết sức lực chế phục Ân Như Tuyết.
Đồng thời, trong lòng lại câu thông hệ thống, đem vật phẩm dùng để "phòng ngừa" mua lấy. Tiêu tốn 1000 Điểm phản diện, để hắn trong vòng 10 năm không thể khiến nữ nhân thụ thai. Đương nhiên, hắn cũng không quên để con hàng này che chắn năm thức, phi lễ chớ nhìn.
[............] Phi, nó cũng không phải là chưa từng xem qua a. Thậm chí nên sờ đều đã sờ, không nên dùng cũng đã dùng cả rồi.
Ân Như Tuyết bị Huyết Minh bắt ép xoay người lại, gương mặt quay về phía đầu giường, hai chân quỳ gối trên đất. Nhưng trong lòng nàng vẫn chỉ muốn mặc hắn bày bố, không có nửa phần phản cảm cùng bài xích. Việc này, khiến tâm tính cao ngạo như Ân Như Tuyết cũng có điểm không ngờ.
Nhưng là, không để nàng suy tư lâu. Huyết Minh đã bắt đầu động. Biết rõ bản thân không thể giải khai ngoại bào của nàng, nên Huyết Minh đã sớm từ bỏ, không ở đây tìm điểm đột phá nữa. Trái lại, hắn bỗng dưng lại bắt lấy bắp chân thon của Ân Như Tuyết, chuyển động lên trên.
Nếu đã không cho cởi, vậy được, hắn liền vén lên a. Cho nên, váy trắng của Ân Như Tuyết rất mau đã bị vén lên đến eo, dồn lại với nhau rồi rũ xuống giường. Triển lộ ra bờ mông cong cong cùng đôi chân dài.
Trong tất cả nữ nhân của Huyết Minh, Ân Như Tuyết chính là có đôi chân xinh đẹp nhất. Quấn quanh ở trên eo, dùng mười năm cũng không chán.
Bất tri bất giác nhớ tới một câu nói trêu đùa ở thế giới hiện đại xa xưa trong ký ức của mình, cộng với cảm nhận của lần ở trong sơn động kia. Ánh mắt của Huyết Minh không khỏi ám ám, nhưng khóe môi lại câu lên tà nịnh tiếu dung. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Hai tay chống ở trên vách tường, cảm thấy mông lành lạnh cùng với tư thế xấu hổ lúc này của mình. Lão dung nghìn năm lạnh lẽo của Ân Như Tuyết không khỏi hiện lên vẻ quẫn bách hiếm hoi, cũng không bị Huyết Minh nhìn đến.
Bởi vì lúc này, Huyết Minh đã cởi ra nút thắt nội khố của nàng. May rằng nội khố cũng không phải là pháp bào, nếu không, lần này Huyết Minh xem như triệt để đau đầu.
Theo nội khố màu trắng bị cởi xuống, mông cùng nơi tư mật của Ân Như Tuyết theo đó lộ ra không khí, bị gió lạnh ùa qua. Không biết là vì lý do này hay là vì điều gì khác nữa, Ân Như Tuyết lại hơi nhổm người về trước. Sinh ra nản lòng thoái chí, muốn đưa tay ngăn cản Huyết Minh.
Nhưng là, lúc này, một luồng hơi nóng bỗng dưng lại phả vào trên bắp đùi của nàng. Làm cho nàng cả kinh ngoái đầu nhìn lại, sau đó hoảng hốt kinh hô:"Minh nhi, ngươi không thể...ngô...a..."
Nhìn lấy hoa huy*t đang run lẩy bẩy, trào ra hoa dịch sáng bóng thấm ướt hoa khẩu. Hơi thở của Huyết Minh liền trở nên càng thêm thô trọng, cúi đầu ngậm lấy hoa môi. Động tác thô bạo cùng gấp rút, giống như muốn đem mọi thứ nuốt vào bụng.
Âm thanh "chậc chậc" dâm mĩ vang lên, cộng thêm nghĩ đến việc Tiểu đồ nhi đang làm, Ân Như Tuyết liền không khống chế được hơi đỏ mặt. Vẻ lạnh lùng ngày thường cũng hòa tan không ít.
Cảm giác kỳ dị từ hạ thân truyền đến, cũng khiến nàng đầu óc mê muội. Nhưng tiếng rên rỉ vẫn thủy chung bị bàn tay che lại. Bởi vì nàng không muốn bị Tiểu đồ nhi nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ của mình!
Nhưng rốt cục, khi Huyết Minh mút lấy nhụy châu mẫn cảm, Ân Như Tuyết vẫn là không thể khống chế được âm thanh của mình. Tiếng rên rỉ đè nén cùng tiếng cầu xin cũng theo đó vang lên:"Ân a...Minh nhi...Đừng..."
**Ài, đôi khi Nhóc có hay sai chính tả một chút, mọi người thông cảm nhé. Bởi vì Nhóc cũng là người bình thường thôi, đôi khi trong lúc edit không quá để ý hoặc đọc nhanh nên để sót. ( Nhằm lúc thì từ đó ta không biết thật.) Nên đừng chê trách ta nha.