Hàn Mặc đang định đi về thì điện thoại trong túi vang lên. Lấy ra xem thì thấy người gọi là Lý Mộ Mai.
“Anh nghe Mộ Mai, có chuyện gì thế?” Hàn Mặc hỏi.
“Có chuyện gấp, anh mau đến căn cứ! Có lẽ nhiệm vụ lần này mất một đoạn thời gian đấy, anh mau nói một tiếng với người nhà đi!” Lý Mộ Mai nói rất nhanh.
“Anh biết rồi!” Nói xong hắn cúp điện thoại.
Hắn vừa đi ra khỏi cổng trường thì có một chiếc xe dừng ngay trước mặt.
“Lên xe đi!”
Cửa sổ xe mở ra, bên trong có hai người. Hàn Mặc nhận ra hai người này là hai người trong Long tổ hắn thấy ở Long gia.
Hàn Mặc không nói nhiều, hắn lên xe cùng với hai người trong Long Tổ này. Chiếc xe lao đi rất nhanh trên đường.
Kì lạ là mỗi khi đến khu vực có đèn giao thông thì không thấy đèn đỏ lần nào. Chiếc xe cứ phóng đi vù vù.
Trên xe Hàn Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Hà Vũ Vi.
“Alo em nghe, anh đang ở đâu thế?”
Điện thoại vừa mới gọi đi Hà Vũ Vi đã nghe máy ngay lập tức.
“Vũ Vi nghe anh nói này. Anh có việc gấp phải đi xa nhà mấy hôm, em ở nhà giữ sức khỏe chờ anh về nhá!”
“Vâng, anh đi làm việc cẩn thận, nhớ về sớm, bọn em nhớ anh lắm!”
Đầu dây bên kia Hà Vũ Vi và Long Tuyết Nguyệt đang ngồi trên ghế ở phòng khách. Ánh mắt hai cô có chút buồn và lo lắng.
Từ ngày đến Kinh Thành cô với Hàn Mặc chưa có nhiều thời gian ở bên nhau lắm. Hàn Mặc hay phải đi ra ngoài làm việc dài ngày, từ Long Tuyết Nguyệt cô biết được công việc của hắn rất nguy hiểm.
Mặc dù biết vậy nhưng cô không làm được gì vì thực lực của cô còn yếu, không giúp gì được cho hắn. Cô chỉ mong Hàn Mặc luôn bình yên trở về với mình.
“Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng về sớm với hai em!”
“Vâng!”
Nói xong hai người cúp điện thoại.
Hàn Mặc cất điện thoại rồi nhìn hai người ngồi trong xe.
“Cậu có vẻ số hưởng đấy!”
Người đang lái xe nói, anh ta là người có tu vi Trúc Cơ hậu kì.
“Đâu có đâu có!” Hàn Mặc cười cười.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Long Văn, tổ trưởng tổ 2. Bên cạnh tôi là Giang Trường Đông, tổ trưởng tổ 1, chúng tôi đã nghe kể rất nhiều về cậu đấy!” Long Văn nói.
“Thì ra là hai vị, hai vị về rồi sao!” Hàn Mặc hơi giật mình, không ngờ hai người này lại là hai tổ trưởng.
“Đúng vậy, cũng được mấy hôm rồi. Long tổ có người tài giỏi như cậu đúng là may mắn, mới gia nhập một thời gian ngắn mà đã lập nhiều công như vậy, tu vi còn cao nữa, ngang ngửa với những người già này rồi!” Long Văn nói một loạt.
“Long tổ trưởng quá khen, tôi nào bằng mấy ngài được, còn phải học hỏi nhiều!” Hàn Mặc khiêm tốn nói.
Hắn đang nghĩ nếu mình không có hệ thống gian lận thì liệu mình có bằng các tổ trưởng được không nhỉ.
“Cậu không cần khiêm tốn như vậy, cậu rất tài, Long tổ rất cần những người như cậu!” Giang Trường Đông ngồi bên cạnh ghế lái nói.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Hàn Mặc qua gương. Trong ánh mắt có sự đánh giá và tò mò.
“Ha ha, đúng rồi, hai vị có biết gì về nhiệm vụ lần này không!” Hàn Mặc nói sang chuyện khác.
“Biết chứ, nhiệm vụ này là chúng tôi mang về mà!” Giang Trường Đông nói.
“Cụ thể thì rất dài dòng, nhất là với những người chưa từng vào giới Cổ Võ như cậu, đến căn cứ chúng ta sẽ lên đường luôn. Trên đường đi mỗi người sẽ được phát một tập hồ sơ, mọi thông tin cần biết sẽ được giải thích ở trong đó!”
Long Văn giải thích.
“Một điều có thể nói trước là nhiệm vụ này rất nguy hiểm, tỉ lệ mất mạng rất cao. Cậu nên có tâm lí chuẩn bị trước!”
Nghe vậy Hàn Mặc gật gật đầu không hỏi gì nữa.
10 phút sau xe đã đến căn cứ, lúc ba người Hàn Mặc đến thì ở đây đã tập hợp gần ba mươi người. Ba người họ đến cuối cùng.
Nhìn kĩ thì thấy tất cả những người ở đây đều có tu vi Trúc Cơ , một nửa trong đống người này có một luồng năng lượng rất lớn trong cơ thể, ngang với Trúc Cơ kì. Chắc là võ giả.
Đây có lẽ là toàn bộ tinh anh của Long tổ. Sở dĩ nói tinh anh là vì những người ở đây đều có khí thế rất mạnh, mạnh hơn so với đồng cấp. Còn một điều nữa là toàn bộ quốc gia không thể chỉ có những người này có tu vi Trúc Cơ.
Hàn Mặc giật mình, triệu tập nhiều tinh anh như vậy có lẽ nhiệm vụ lần này thực sự rất khó.
Đang suy nghĩ thì hắn cảm thấy có người đang nhìn mình. Hàn Mặc nhìn về phía người này thì hắn quay mặt đi nhưng hắn cảm nhận được địch ý rất nồng nặc.
Hàn Mặc không hiểu, hắn quen biết người này sao.
“Người đến đông đủ rồi thì tất cả lên máy bay ngay lập tức!”
Giang Trường Đông nói rồi dẫn mọi người đi chuyển nhanh chóng lên máy bay.
Hắn không nghĩ nữa bắt đầu đi theo.
…
Vài phút sau một chiếc máy bay đã ở trên bầu trời.
Trên máy bay có ba mươi hai người ngồi yên lặng trên đó, không một ai nói chuyện.
Hàn Mặc quan sát kĩ xung quanh, tất cả mọi người ở đây đều rất lạ lẫm, chưa từng gặp bao giờ mặc dù đều là người ở cùng một tổ chức.
Mọi lần hắn ở căn cứ chỉ thấy người có tu vi Luyện Khí là đông, Trúc Cơ sơ kì thì thấy lác đác. Có lẽ Trúc Cơ trở lên mới là nhân vật chủ chốt ở Long tổ, mới được phái đi làm những nhiệm vụ quan trọng nên không thấy mấy người có tu vi cao.
Hắn nhìn thấy người có địch ý với mình lúc ở căn cứ, tên đó đang nhắm mắt lại như đi ngủ.
“Cạch!”
Hàn Mặc đang quan sát thì thấy Long Văn và một người khác mở cửa đi vào, người đi cùng Long Văn có tu vi ngang với anh ta, đều là Trúc Cơ hậu kì.
Trong tay hai người đều có một chồng hồ sơ lớn.
“Mọi người nghe đây, đích đến của chúng ta là một căn cứ quân sự, chúng ta sẽ tập hợp với một nhóm người khác ở nơi đó rồi mới tiến hành nhiệm vụ.
Chắc hẳn tất cả mọi người đều rất tò mò về nhiệm vụ lần này, trong mỗi túi hồ sơ ở đây đều có thông tin giải thích nghi vấn trong lòng mọi người!”
Long Văn nói xong ném đống hồ sơ trên tay ra. Mỗi túi hồ sơ đều bay đến trước mặt một người.
Tất cả người ở đây đều nhận lấy túi hồ sơ trước mặt mình mở ra xem.