Một trăm năm trước, khoa học công nghệ ngày càng phát triển khiến cho không khí ô nhiễm nhanh chóng, linh khí trên thế gian ngày càng ít, tốc độ tu luyện của các tu sĩ đã chậm hơn rất nhiều.
Do sự hấp dẫn của khoa học công nghệ ngày càng lớn nên tu chân và tu võ đang bị bỏ qua dần, không còn tư tưởng phải học võ hoặc tu chân mới thành tài nữa.
Chiến tranh thế giới cũng nổ ra ngay lúc này, vị tu chân giả kia nhận thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì tu chân sẽ biến mất theo thời gian.
Ông ta đã tập hợp tất cả tu chân giả lại và nói ra một kế hoạch. Đó là đi vào trong rừng sâu xây dựng một vùng dất dành riêng cho tu chân, không quan tâm đến trần thế nữa.
Do chiến tranh đang xảy ra nên kế hoạch của ông được chín phần người lúc đó đồng ý, một phần người không đồng ý thì ở lại sinh tồn cùng với thời đại chiến tranh này.
Ông cũng nói kế hoạch này với giới võ thuật nhưng chỉ có một phần nhỏ người đồng ý đi theo ông.
Đang trong thời kì chiến tranh nên giới võ thuật đã coi ông là tên nhát chết, tất cả người đi theo ông cũng vậy. Chuyện này truyền ra đã khiến tu chân giả bị coi thường, ai ai cũng ghét.
Sau đó tu chân giả kia đã dẫn nhóm người tu võ muốn theo ông đi về tông môn và bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Đầu tiên ông đã phái nhóm người tu chân giả có tu vi cao đi khắp nơi đào hết linh mạch và thu thập những vật liệu cần thiết mang về.
Sau mười năm, nhóm người ông phái đi đã trở lại, mang về tất cả những thứ ông cần. Linh mạch trong thế gian đã bị đào hết, từ đây thế gian đã không còn bao nhiêu linh khí nữa vì không còn linh mạch để sinh ra.
Ông bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, dẫn tất cả vào rừng sâu, chỗ nào trong rừng sâu thì chỉ có bọn họ biết.
Dùng những vật liệu đã thu thập được trong mười năm, ông đã bố trí một đại trận lớn, bao trùm 50000 km vuông. Ngăn cách mọi thứ bên ngoài vào bên trong cũng như bên trong ra bên ngoài.
Thời gian dần trôi qua đi, tu chân giả đã bị lãng quên trong dân gian.
Chiến tranh vẫn nổ ra, những tu chân giả không ẩn thế đã tham gia chiến đấu, lập những chiến công lớn cho đất nước.
Những cao thủ tu chân giả và võ đạo còn sót lại đã hợp tác với nhau dựng lên một tổ chức đặc biệt phục vụ cho quốc gia, đó chính là Long tổ bấy giờ. Tổ chức này đã tồn tại được trăm năm cho đến bấy giờ.
Năm mươi năm trước chiến tranh kết thúc nhưng người biết tu chân và tu võ đã lác đác không còn mấy. Long tổ cũng chỉ còn hơn một trăm người.
Vài người tu vi cao nhất cũng chỉ có Trúc Cơ hậu kì và Tông Sư đại thành.
Hậu quả của chiến tranh đã làm cho linh khí không còn, tu chân giả muốn khôi phục lại linh lực còn khó đừng nói chi là tu luyện để tiến thêm.
Võ đạo cũng không kém, lúc này người người chỉ quan tâm kiếm tiền lo cho cuộc sống. Võ thuật đã bị coi là phụ để rèn luyện sức khỏe lúc trẻ và lúc già. Không còn ai để ý đến những điều cao thâm của võ thuật, đúng hơn là không biết. Vì những người biết võ thuật không kém tu chân đã tử vong do chiến tranh hoặc về với đất mẹ qua thời gian.
Xã hội đã trở thành một xã hội bình thường, kiếm tiền thành công là chính, những thứ khác chỉ là phụ.
Đúng lúc này có một nhóm người xuất hiện, họ đều là cao thủ tu chân và võ đạo.
Nhận thấy tình hình thế gian đã không thể tu luyện nên họ đã thỏa thuận với quốc gia.
Tu chân giả ngoài này có thể vào Linh giới để tu luyện ( sau gọi là Cổ Võ giới ), thu thập các loại tài nguyên trong đó mang ra. Quốc gia cũng để cho bọn họ ra ngoài kinh doanh, lập nghiệp, xây dựng gia tộc. Họ sẽ không can thiệp vào việc của quốc gia.
Vì tu chân giả của quốc cần tu luyện nên đã đồng ý thỏa thuận này. Sau đó hai bên ai làm việc nấy. Long tổ đi vào Linh giới tìm tài nguyên tu luyện, nhóm người kia kinh doanh nhanh chóng cho thành tựu.
Sau đó năm mươi năm, cũng tức là bây giờ. Quốc gia đã có thể ngồi ngang hàng bàn chuyện với Cổ Võ giới.
Mặc dù cao thủ Kết Đan, Đại Tông Sư của quốc gia không nhiều bằng Cổ Võ giới nhưng những khẩu đại bác, tên lửa, đủ loại bom không để trưng. Những vũ khí này đã có thể diệt Trúc Cơ, bắn nhiều tên lửa cũng có thể giết Kết Đan.
Trong Cổ Võ giới đã qua một trăm năm, người trong đó đã lên đến vài triệu, tu chân giả và người tu võ rất đông đảo.
Có một thế hệ sinh ra thì cũng có một thế hệ rời khỏi thế gian. Những tu chân giả của thế hệ trước khi ra đi đã xây dựng cho mình những ngôi mộ to lớn, nhiều ngóc ngách để chôn mình và những bảo vật, tài nguyên của riêng xuống.
Mục đích là để an nghỉ đồng thời cũng để lại cơ duyên cho người có duyên, ai có thể tìm được cửa vào của mộ thì những bảo vật, tài nguyên chôn trong này sẽ là của người đó.
Trong giới này có bao nhiêu ngôi mộ như thế không ai biết được cả. Thỉnh thoảng có ngôi mộ như vậy được phát hiện thì sẽ có rất nhiều người vào tranh cướp.
Mới đây cũng có một ngôi mộ được phát hiện, nhưng ngôi mộ này rất đặc biệt. Ngôi mộ này là mộ của vị tu chân giả đầu tiên cũng là tu chân giả mạnh nhất, người đã dựng lên Cổ Võ giới!
Là người mạnh nhất thì chắc chắc bảo vật, tài nguyên cũng là độc nhất. Nhưng vì người phát hiện là một nhóm đệ tử của nhiều tông môn, học viện võ đạo nên không thế lực nào có thể chiếm lấy một mình.
Gián điệp của Long tổ ở các thế lực cũng truyền tin về, thế là thế lực duy nhất ở bên ngoài cũng tham gia tranh cướp.
Tình hình bắt đầu không ổn nên Kết Đan, Đại Tông Sư của các thế lực ngồi xuống thỏa thuận.
Sau một ngày ngồi yên thỏa thuận thì các thế lực đồng ý chỉ phái tu sĩ Trúc Cơ, võ đạo Tông Sư vào mộ. Bên nào tranh được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không được kêu ca.
Có bốn tông môn, hai học viện võ đạo tham gia thì mỗi bên sẽ phái hai mươi người ra.
Long tổ nhận thấy mình có thể bị những thế lực trong này hợp tác cản trở nên đã yêu cầu được phái năm mươi người vào.
Lúc đầu những thế lực trong này không đồng ý nhưng không biết vì lí do gì mà lại đổi ý. Chấp nhận cho Long tổ phái năm mươi người vào.
Thỏa thuận hoàn thành, các bên về chuẩn bị. Long tổ cũng tập hợp người lại và những người được tập hợp sẽ đến ngôi mộ đó tranh cướp. Đây chính là nhiệm vụ lần này.
…
Xem xong tài liệu, tất cả mọi người trên máy bay bắt đầu nghiêm túc. Theo như trong này thì khi mới vào mỗi người bọn họ sẽ phải tranh đấu với hai đến ba người của thế lực khác. Chưa kể đến nhiều người đi chung, có thể nhiều hơn ba.
Với tình hình này thì tỉ lệ tử vong quá cao. Nhưng không ai có ý muốn lui cả vì dưới cuối tài liệu có ghi tài nguyên cướp được chỉ cần nộp cho Long tổ một nửa.
Đây là điều chưa bao giờ có trong Long tổ. Trước giờ vật phẩm thu được từ nhiệm vụ đều phải nộp cho tổ chức.
Mỗi tháng thành viên trong Long tổ sẽ được phát tài nguyên tu luyện riêng. Nếu hoàn thành nhiệm vụ tốt thì sẽ được cho thêm một phần.
Chưa bao giờ tài nguyên thu thập được trong nhiệm vụ sẽ là của mình như bây giờ.