" Keng, nhiệm vụ hoàn thành chúc mừng túc chủ nhận được 15 điểm nhiệm vụ, exp hệ thống x10." Tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống vang lên trong đầu Hàn Mặc.
" Cha! Người cứ để bọn chúng đi như vậy sao?" Liễu Tuyền nói ra.
" Cái thằng khốn khiếp này ta bảo ngươi bao nhiêu lần rồi muốn làm gì thì đến chỗ ít người thì làm, ngươi cứ gây chuyện ở những chỗ đông người thế này chuyện mà truyền đi i ta còn mặt mũi đâu mà ra ngoài nữa. Còn hai tên kia cứ để bọn chúng sống thêm mấy ngày bây giờ mà động thủ ngay thì người khác sẽ biết ngay là chúng ta làm." Liễu Sinh nói ra.
Trên xe taxi hai người không nói gì cứ như vậy đến nhà của Chu Giai. Xuống xe hai người cùng đi vào nhà của Chu Giai.
" Tại sao cô còn đến chỗ đó làm số tiền tôi cho cô đâu cả rồi?" Vào trong nhà ngồi xuống Hàn Mặc nói. Trầm mặc một lúc Chu Giai nói:" Số tiền đó tôi đã gửi về nhà "
" Gửi hết tất cả sao? Cô không cần dùng đến tiền à." Hàn Mặc hơi nộ khí nói ra.
" Tại nhà tôi nợ người ta tiền rất nhiều cho nên tôi mới gửi hết về." Hàn Mặc mới biết mình đã trách lầm cô ấy.
" Nhà cô ở đâu nợ tất cả bao nhiêu tiền? ". Hàn Mặc ngữ khí nhẹ lại hỏi.
" Nhà tôi ở Quế Lâm nợ rất nhiều tất cả gần 30 vạn lận ". Chu Giai chần chừ một lúc rồi nói ra.
"Đọc số tài khoản ngân hàng của cô cho tôi ". Hàn Mặc nói. Chu Giai không biết Hàn Mặc định làm gì nhưng vẫn nói ra số tài khoản của mình.
" Reng ". Tiếng chuông điện thoại của Chu Giai vang lên. Cô lấy điện thoại ra nhìn vào. Khi thấy một tin nhắn trong điện thoại cô mở to mắt không dám tin vào mắt mình.
" 100 vạn..không thể nào.."
"Số tiền này cô cứ cầm lấy bây giờ cô về nhà mình ngay lập tức không được quay lại đây nữa ". Hàn Mặc nói ra.
" Tại sao vậy? Số tiền này tôi không thể nhận." Chu Giai hoảng hốt nói ra.
" Tôi đã nói rồi số tiền này cô cứ lầm lấy còn về vì sao cô tưởng Liễu Sinh cứ thế thả chúng ta dễ như vậy sao. Lúc đó ông ta làm như vậy để giữ thể diện cho mình." Hàn Mặc nói.
" A vậy phải làm sao bây giờ." Chu Giai run giọng nói.
" Yên tâm mấy ngày nay chúng ta sẽ an toàn lão già đó sẽ không động thủ ngay nếu lão động thủ ngay sẽ có người biết là lão ta làm gây ảnh hưởng không tốt cho lão. Qua mấy ngày nữa thì không biết sẽ thế nào nên bây giờ cô phải đi ngay." Hàn Mặc nói ra.
" Được tôi nghe cậu." Chu Giai bắt đầu sắp xếp hành lí rời khỏi.
Tiễn Chu Giai khỏi nhà ga trước khi đi Hàn Mặc có nói với là sẽ đến tìm Chu Giai khiến cô rất hạnh phúc nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Hàn Mặc về đến nhà nằm trên giường thầm nghĩ:" Thực lực, bây giờ mình cần chính là thực lực để bảo vệ bản thân và người xung quanh mình. Mai mình sẽ đến phố đồ cổ tìm xem có đồ vật nào có linh khí không ". Hàn Mặc ngồi xuống bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
" Oanh! Phù cuối cùng cũng đã đột phá tiến đến luyện khí tầng một. Tu luyện ở trong rừng lúc sáng sớm đúng là hiệu quả nhanh hơn. Mở bảng trạng thái ".
" Keng
Túc chủ: Hàn Mặc
Tu vi: Luyện khí tầng một 1/100%
Công pháp: Âm Dương Thần Quyết ( tầng thứ nhất)
Kĩ năng: Không có
Nghề nghiệp: Chưa có
Tài phú: 2908 vạn
Điểm nhiệm vụ: 30
Exp hệ thống: 50/1000 "
Lúc này Hàn Mặc đang ở trên một ngọn núi phía Bắc của thành phố Ninh Hải. Vì nghe hệ thống nói trên núi vào sáng sớm có nhiều linh khí nên Hàn Mặc dậy sớm chạy bộ lên núi để tu luyện.
Nhìn mặt trời nhô lên dần Hàn Mặc thầm than " Thật đẹp. Đến lúc về thành phố rồi hôm nay còn phải đi học ".
Sau 1 giờ Hàn Mặc về đến nhà đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đến trường. Tiến vào cổng trường Hàn Mặc bị một đám người vậy quanh.
" Ây dô đây không phải là Hàn thiếu gia của chúng ta hay sao, đi học được rồi chắc thương thế khỏi hẳn rồi chứ nhỉ ". Mấy người này cười ha ha nói.
" Ngươi lại muốn cái gì đây hả Lưu Hải ". Đám người này chính là bọn Lưu Hải là mấy tên ngày hôm trước đánh Hàn Mặc.
" Không có gì Hàn thiếu chúng ta chỉ đến hỏi thăm Hàn thiếu hôm trước còn bị đánh gãy một tay không hoàn trả được một phát nào có sao không thôi mà." Tên Lưu Hải này cố ý nói đến chuyện lần trước Hàn Mặc bị đánh định trêu tức Hàn Mặc.
"Vậy a ngươi có thể tự mình đến kiểm tra mà." Hàn Mặc nói ra.
"Vậy sao ta không khách khí vậy ". Lưu Hải tiến đến gần Hàn Mặc.
" Bốp " một tiếng vang lên chỉ thấy Lưu Hải bây ngược ra sau trên mặt còn in một dấu tay. " Bây giờ ngươi biết tay của ta có bị sao không rồi đấy ". Hàn Mặc nhàn nhạt nói.