Gục xuống bàn trong một tiết Hàn Mặc chán chường đi ra khỏi lớp, lần này cũng cũng không biết đi đâu Hàn Mặc đành về kí túc xá định ngủ một giấc.
Mở cửa phòng thấy Ngô Châu và Diệp Giang đang ngồi đó. Bây giờ hai người nhìn thấy Hàn Mặc hai người không còn ánh mắt quan tâm như tối qua nữa mà dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Mặc.
"Hàn thiếu sao về sớm vậy a không lên lớp đi học sao? Hay là bị đại hoa khôi chia tay nên mới bỏ về đây a."
"Đúng vậy a, từ một đại danh đỉnh đỉnh Hàn thiếu trở thành một tên nghèo kiết xác ai cũng không muốn a."
" Ha ha ha..." Hai người cười rộ lên.
Hàn Mặc hai mắt đỏ ngầu nhìn xem hai người muốn đi lên đánh cho một trận nhưng vì biết mình không phải đối thủ của hai tên này lên phẫn nộ nói:" Hai tên khốn khiếp, các ngươi cứ đợi đấy ". Hàn Mặc nói xong đóng rầm cửa lại đi ra ngoài.
Đi trong sân trường nghe tiếng nghị luận xung quanh Hàn Mặc mới biết những người này bàn luận chuyện gì, nguyên lai là nói đến chuyện chính mình bị đuổi khỏi gia tộc a.
Hàn Mặc mặc kệ tiếng nghị luận xung quanh bước nhanh ra cổng trường.
"Đứng lại ". Một tiếng quát vang lên sau lưng. Hàn Mặc quay đầu lại chỉ thấy 15-20 người tiến đến vây quanh Hàn Mặc." Các ngươi muốn gì?". Hàn Mặc lạnh lùng hỏi.
Chỉ thấy trong đám người đi ra một thanh niên mang theo một nụ cười tươi nói:" Hàn thiếu muốn đi đâu vậy không lên lớp học sao, chuông vào lớp đã vang lên rồi a "," Lưu Hải, ta lên lớp học hay không thì có liên quan tới ngươi, muốn gì cứ nói thẳng ra."
Lưu Hải này coi như kẻ thù của Hàn Mặc. Lúc truy đuổi Thủy Hoa hai người là tình địch vì Hàn Mặc gia thế lớn hơn, có nhiều tiền hơn Lưu Hải nên Thủy Mai đã chọn Hàn Mặc làm bạn trai, vì lí do đó Lưu Hải luôn muốn đánh Hàn Mặc một trận nhưng lúc ấy gia cảnh không bằng nên không dám làm gì. Bây giờ Hàn Mặc bị đuổi ra khỏi gia tộc cơ hội tốt thế này Lưu Hải sao không trả thù được nên đã gọi mấy người đến để trả thù Hàn Mặc.
" Ha ha, đã thế ta cũng không cần nói lung tung nữa hôm nay ta là muốn phế đi ngươi lí do chắc ta không cần nói nữa nhỉ ". Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào Lưu Hải không nói gì. " Thế nào? Sợ sao, quỳ xuống cầu xin tha thứ có lẽ ta sẽ nhẹ tay một điểm.
" Ha ha ha...." Mấy tên xung quanh nhao nhao cười nhạo. " Sợ cái ** nhà ngươi ". Hàn Mặc vung tay lên đánh vào mặt Lưu Hải, tay chưa đến mặt Lưu Hải thì Hàn Mặc thấy bụng mình nhói đau đến nỗi ôm bụng gục xuống kêu một tiếng:" A "
"Hàn thiếu sao thế a. " Lưu Hải giễu cợt nói. Hàn Mặc trước kia là thiếu gia chỉ biết ăn chơi chưa đụng tay đụng chân bao giờ sao là đối thủ của Lưu Hải được.
" Mọi người lên! " Nghe thấy thế những người xung quanh nhao nhao lao vào đánh Hàn Mặc.
" Cho ngươi trước kia hay oai phong này"
" Ngươi giỏi hay bắt nạt người khác này "
" Hàn thiếu sao thế đứng dậy hùng hổ như trước kia xem a"
......
Mấy người vừa đánh vừa chửi. Hàn Mặc chỉ nằm xuống ôm đầu mình lại. Đại thiếu gia Hàn Mặc trước kia hay bắt nạt người khác giờ bị bắt nạt lại không dám làm gì những người đứng xung quanh xem lên tiếng cười nhạo.
" Đánh cho một trận thật đau a"
" Đúng trước kia hay bắt nạt người khác giờ bị đánh một trận là phải "
" Hàn thiếu bá đạo của trường đâu rồi a "
........
" Được rồi mọi người đánh thế thôi không gây ra án mạng đấy". Lưu Hải nói.Nghe thấy thế mấy này dừng lại.
" Cạch "." A". Bỗng có một tên dẫm vào cánh tay của Hàn Mặc nói:" Tên khốn khiếp cho ngươi cướp bạn gái của ta này."
Tên này trước kia bị Hàn Mặc cướp bạn gái trước mặt mà không dám làm gì bây giờ có cơ hội xả mối hận không làm sao được."
"Được rồi giải tán đi ". Nghe Lưu Hải nói cả bọn bỏ chỉ đi để lại Hàn Mặc nằm co quắp dưới đất.
Sau một lúc Hàn Mặc đứng dậy đi tập tễnh ra khỏi trường, bất chi giác đã đi được vài tiếng.
Cũng không biết đã đi đến đâu Hàn Mặc nghĩ:" Đau quá! Đau muốn chết mất! Giờ biến thành một phế vật đến một người thường còn không đánh được thì còn nói gì đến việc trả thù. Lúc ra cửa nói gia tộc nói như thế là trong lúc nổi nóng chứ mình đâu có khả năng làm gì, cả hai tên khốn khiếp trong kí túc xá nữa mình nói đợi đó không biết cho hên tên ấy đợi cái gì a. Ha ha, đã yếu rồi còn mạnh miệng, đủ rồi cái thực tế khốn khiếp này".
Hàn Mặc lại đi hơn 1 tiếng đồng hồ đến một vùng núi cao, Hàn Mặc tiến vào đi đến trước một vách núi. " Đủ rồi a, giờ phế vật như thế này thì sống làm gì nữa." Nói xong Hàn Mặc nhảy xuống vách núi.
" Keng.."
Trong lúc mơ màng Hàn Mặc nghe thấy tiếng nói trong đầu mình.
" Keng, bắt đầu dung hợp hệ thống. Tiến độ: 1%.....4%.......9%.....16%.....28%.....35%......47%.......66%......83%....100%. Keng, thống dung hợp thành công."
"Keng,hệ thống thăng cấp siêu việt chào mừng túc chủ.
Túc chủ: Hàn Mặc
Tuổi: 17
Cao: 1m65
Thể chất: 5
Tài phú: 100 đồng
Điểm nhiệm vụ: 0
Tình trạng cơ thể: Chấn thương đầu, hai chân gãy, tay phải gãy, xương sườn gãy 6 cái, hấp hối gần chết.
Túc chủ quá phế vật ".
" Con m* ngươi a đến ngươi là cái gì ta cũng không biết còn chửi ta phế vật ". Hàn Mặc phẫn nộ trong đầu.
" Keng, ta là hệ thống thăng cấp siêu việt thưa túc chủ.Bắt đầu chữa trị tổn thương. Keng chữa chị hoàn tất"
Sau 10 phút Hàn Mặc mở mắt nhìn xung quanh thế mình đang ở bờ một con suối.
" Mình không chết sao, a! sao không thấy đau nữa a, cánh tay của mình như không như khỏi rồi a." Hàn Mặc thốt lên nói. Hàn Mặc chợt nhớ đến giấc mơ vừa nãy của mình." Chẳng lẽ chắc không phải chứ cái kiểu này chỉ có trong mấy tiểu thuyết thôi."
Nghĩ một lúc Hàn Mặc vẫn là kêu:" Hệ thống "," keng, chủ nhân có việc gì ạ ". Một tiếng nói vang lên trong đầu làm Hàn Mặc giật mình. " Quái! Ta có hệ thống thật sao "." Vâng đúng rồi đó thưa chủ nhân ". Hệ thống cười hihi nói.
" Ha ha ha,ta có hệ thống, ta có hệ thống gia tộc, mấy tên khốn ở trường học các ngươi cứ đợi đấy ta sẽ cho các ngươi biết tay còn những kẻ đã giết cha mẹ ta đợi đấy ta sẽ trả thù cho họ."
" Òng ọc ". Tiếng bụng của Hàn Mặc kêu. " Con em nó không đúng lúc gì cả ". Hàn Mặc nghĩ theo trong truyện lên tiếng:" Mở bảng trạng thái." Chỉ thấy một cái bảng hiện trước mặt Hàn Mặc.
" Túc chủ: Hàn Mặc
Tuổi: 17
Cao: 1m65
Thể chất: 5
Tài phúc: 100 đồng
Điểm nhiệm vụ: 0
Tình trạng cơ thể: bình thường".
" Hệ Thống thể chất của ta như nào vậy". Hàn Mặc hỏi." Yếu hơn người bình thường a ". Hệ thống lên tiếng trả lời. " Ặc! Không phải chứ yếu vậy sao ". Hàn Mặc kêu lên.
" Chủ nhân, mừng người có hệ thống người được tặng một gói quà phải chăng mở, mà từ giờ người hãy gọi hệ thống là tiểu linh "
" Mở ". Hàn Mặc không do dự mở.
" Keng, chúc mừng túc chủ nhân được: thuốc tăng thể lực x1, bùa thấu thị x1, điểm nhiệm vụ x20." Ít vậy a tiểu Linh ". Hàn Mặc kêu ca. " Giờ hệ thống còn thấp a chủ nhân đợi người thăng cấp hệ thống lên sẽ có nhiều phần thưởng hơn đó ". Tiểu Linh nói. " Dạng này a". Hàn Mặc lên tiếng hiểu.