Định trêu chọc tiếp Hà Vũ Vi nhưng thấy đã nằm xuống ngủ nên Hàn Mặc thôi nằm xuống bên cạnh ngủ.
" Hà lão sư cô ngủ chưa vậy?" Nằm ba mươi phút vẫn chưa ngủ được Hàn Mặc hỏi Hà Vũ Vi.
" Chưa, em cũng không ngủ được sao." Hà Vũ Vi nói ra.
" Vâng Hà lão sư. Hà lão sư hay mình ra ngoài ngắm trăng đi." Hàn Mặc nói.
" Được cô đi cùng em dù gì cũng không ngủ được." Hà Vũ Vi nói xong dậy đi ra khỏi lều, Hàn Mặc cũng theo sau.
Hai người đi đến gần bờ suối ngồi xuống đó.
" Trăng đêm nay sáng thật." Hà Vũ Vi nói ra.
" Đúng là rất sáng nhưng không có tròn." Hàn Mặc nói ra.
" Đâu phải hôm nào trăng cũng tròn được đâu." Hà Vũ Vi nói.
" Hàn Mặc em định thi vào trường nào vậy." Hà Vũ Vi bỗng hỏi.
" Em định thi lên kinh thành. " Hàn Mặc trả lời.
" Kinh thành sao cũng được với khả năng của em thì thi đậu không khó." Hà Vũ Vi nói ra.
" Hà lão sư em có thể gọi cô là tỉ không?" Hàn Mặc nói ra.
Hà Vũ Vi hơi bất ngờ Hàn Mặc sẽ nói thế, suy nghĩ một chút vẫn đồng ý.
" Được nhưng chỉ khi có hai ta thôi mới được gọi."
" Vậy được Vi tỉ." Hàn Mặc cười hì hì nói ra.
Hà Vũ Vi xấu hổ cúi đầu xuống. Đây là lần đầu tiên có người gọi mình như thế nên có hơi xấu hổ.
" Vi tỉ à chị có bạn trai sao?". Hàn Mặc bỗng hỏi ra.
Hà Vũ Vi sững sờ không ngờ Hàn Mặc sẽ hỏi vậy.
" Tỉ không có." Hà Vũ Vi vẫn trả lời nhưng nói rất nhỏ.
" Vậy tỉ có thể làm bạn gái em không." Hàn Mặc nói.
Hà Vũ Vi sững sờ ngẩng đầu lên còn chưa kịp nói gì thì bị môi của Hàn Mặc chặn lại.
" Ưm....ưm..." Hà Vũ Vi trợn to mắt không ngờ Hàn Mặc sẽ làm vậy nhưng lại không mạnh mẽ đẩy Hàn Mặc ra.
Sau hai phút Hàn Mặc bỏ Hà Vũ Vi ra. Hà Vũ Vi đỏ mặt tới mang tai hiển nhiên là xấu hổ.
" Vi tỉ.. "
" Bốp " Hàn Mặc mới gọi một tiếng thì ăn ngay cái tát của Hà Vũ Vi.
" Sao em dám làm vậy. Còn yêu cầu vừa nãy của em cô là lão sư em là học sinh chuyện đó là không thể. " Hà Vũ Vi nói xong đứng dậy đi vào trong lều.
Nhìn theo bóng lưng Hà Vũ Vi đi Hàn Mặc cười cười quay người lại đi lên hướng một đỉnh núi gần đó.
Hà Vũ Vi đi vào lều nằm ngay xuống xấu hổ lấy chăn trùm kín đầu lại.
" Sao em ấy có thể làm vậy chứ. Mình là lão sư của em ấy mà." Hà Vũ Vi nghĩ. Nhớ lại cảnh lúc đó Hà Vũ Vi lại càng xấu hổ cuộn tròn lại.
Hàn Mặc leo lên một đỉnh núi tìm chỗ thích hợp ngồi tu luyện.
" Chủ nhân hệ thống phát hiện ở ngọn núi này có một linh mạch. " Bỗng lúc này Tiểu Linh nói vang trong đầu của Hàn Mặc.
" Cái gì ở ngọn núi này có linh mạch." Hàn Mặc mừng như điên.
" Khoan đã Tiểu Linh ngọn núi này cây cối mới phát triển lên không như những khu rừng nguyên sinh sao lại có linh mạch được." Hàn Mặc không hiểu nói ra.
" Chủ nhân linh mạch này đã có từ lúc khu rừng còn là rừng nguyên sinh. Con người chỉ khai thác cây cối ở khu rừng chứ không động đến linh mạch nên linh mạch này còn tồn tại đến bây giờ. " Tiểu Linh giải thích.
" Nguyên lai là như vậy sao. Tiểu Linh linh mạch này ở đâu vậy." Hàn Mặc hỏi.
" Chủ nhân người cứ đi theo hướng dẫn của hệ thống là được. " Tiểu Linh nói ra.
Đi vòng vèo leo lên trèo xuống một lúc Hàn Mặc đi đến một khe đá theo sự chỉ dẫn của hệ thống. Phải nói là chỗ này cực kỳ khó tìm Hàn Mặc nếu không có hệ thống chỉ đường tuyệt đối không thể tìm tới chỗ này.
Hàn Mặc thả ra thần thức dò xét bên trong. Hàn Mặc đưa thần thức vào khoảng hai trăm mét thì thấy được linh mạch nhưng có vẻ hơi nhỏ. Hàn Mặc chạy nhanh vào khe đá tiến đến chỗ linh mạch.
Hàn Mặc đến bên cạnh linh mạch này ngồi xuống bắt đầu vận chuyển Âm Dương Thần Quyết hấp thu linh mạch. Hàn Mặc không dùng hệ thống hấp thu mà tự vận động chính mình để tăng lên công pháp, còn tu vi theo tốc độ hấp thu linh mạch cũng được.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Mặc mở mắt ra đình chỉ tu luyện. Linh mạch đã bị hấp thu hết mà tu vi của Hàn Mặc đã tăng tới Trúc Cơ tầng hai còn Âm Dương Thần Quyết thì vẫn dừng lại ở tầng hai cái này làm Hàn Mặc buồn bực không thôi. Đúng là càng lên cao tu luyện càng khó.
Nhìn điện thoại đã gần sáu giờ Hàn Mặc theo đường cũ chạy về. Về đến chỗ cắm trại đã là sáu giờ ba mươi, có năm sáu người đã dậy bắt đầu chuẩn bị bữa sáng còn đâu là vẫn đang ngủ.
Hàn Mặc ngó vào lều của mình thấy Hà Vũ Vi vẫn ngủ cũng không quấy rầy mà chỉ đứng đó ngắm.
Hà Vũ Vi ngủ mặt trông rất dễ thương như một đứa bé. Hà Vũ Vi ngủ lăn qua lăn lại nhiều quá lên cái áo đã bị hở một mảng. Hàn Mặc có thể thấy cái bụng trắng toát của Hà Vũ Vi thêm vòng eo thon thả phải nói là cực đẹp. Bên trên xuyên qua khe áo Hàn Mặc có thể thấy một chiếc nội y màu hồng thêm một bên thỏ ngọc đầy đặn. Thằng em của Hàn Mặc đã có phản ứng lên chỉ muốn lao vào hưởng thụ một phen.
Hàn Mặc vẫn áp chế lại dục vọng của mình đi lấy đồ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Nếu ở lâu thêm nữa không biết có thể kiềm chế lại được không.
Hàn đi loanh quanh nhặt mấy cây củi rồi dùng hỏa cầu đốt lên làm thành một cái bếp. Hàn Mặc lấy gạo cùng với thịt ra quyết định nấu cháo thịt. Có thể phải nấu nhiều một chút không lại chả đủ cho đám nữ sinh ăn.
Lúc này mọi người bắt đầu dậy ra ngoài đáng răng rửa mặt. Hàn Mặc cũng thấy Hà Vũ Vi cũng đã dậy. Bây giờ Hà Vũ Vi đã thay lại bộ quần áo khác nhưng cái vẻ buồn ngủ kia vẫn dụ hoặc được Hàn Mặc, thằng em lại bắt đầu có phản ứng. Hàn Mặc vội quay lại tập trung vào nồi cháo sợ không nhịn được.
"Hà lão sư đúng là mê người thật mà." Hàn Mặc thầm nghĩ.