Buổi tối, tại biệt viện của Cố Hằng
Cố Hằng hiện tại đã là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Cố Thị thế gia, nên hiển nhiên dinh thự của hắn to gấp 5-6 lần so với tỉ đệ Cố Lam, lúc này, bên trong phòng của của Cố Hằng, đang có 2 bóng người đang miệt mài làm việc "trên giường!"
Người nữ nhân mặt mũi tuy không xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng khá ưa nhìn, nhất là dáng vóc của nàng cũng thuộc loại cực phẩm, chỉ thấy nàng lúc này đang không mặc quần áo, nằm úp người xuống dưới giường mà chổng mông lên cho người nam phía sau chinh phạt.
"PHẠCH PHẠCH"
-"Ah... Ah... Chủ nhân, ngài chơi chết thần thiếp rồi"
-"Cố Lam, con đĩ nhà ngươi, mau mau khít cái l-n vào nữa đi" Người nam phía sau quát lên, vừa đ-t một cách mạnh bạo vừa tát bốp một phát vào mông của người nữ nhân kia.
-"Ah... sướng quá... chủ nhân ơi, con c-c ngài to quá, Cố Lam không chịu đựng được rồi" Người nữ nhân kia rên rỉ một cách dâm đãng.
Nếu như chỉ dựa vào âm thanh, nhiều người có thể suy đoán khả năng cao nhân vật chính của chúng ta bị đội nón xanh, nhưng thực chất không phải vậy. Trên giường lúc này, người nam nhân chính là Cố Hằng, còn nữ nhân đang nằm dưới háng hắn kia không phải Cố Lam mà chỉ là một tên nô tì của Cố Gia.
-"Cố Lam, ngươi nói xem ngươi là cái gì?" Cố Hằng bóp lấy cặp mông nẩy nở của nô tì, vừa đ-t vừa cười dâm đãng nói.
-"Ah... Cố Lam... Cố Lam chỉ là... Ah... Tình nô của Cố Hằng chủ nhân, nô tì sinh ra... chỉ để phục vụ ngài... Ah... sướng quá... chơi chết nô tì đi!" Thiếu nữ rên rỉ.
Nghe lời rên rỉ của nô tì dưới háng, Cố Hằng hưng phấn liền bắn thật mạnh đống tinh trùng vào bên trong khiến vị nô tì kia rên lên một tiếng, sau đó nằm bệt xuống giường vì mệt.
Sở dĩ, Cố Hằng xưng hô nô tì là Cố Lam bởi hắn từ lâu cũng đã thèm muốn thân thể của biểu muội mình, cho dù hắn đã lén bỏ thuốc độc hại nàng, khiến nàng mất đi khả năng tu luyện cũng như tư cách người thừa kế nhưng Cố Hằng vẫn không có khả năng động một ngón tay vào người Cố Lam được, bởi 2 tỉ đệ bọn họ vẫn thuộc dòng chính của Cố Thị thế gia, mà hắn còn chưa đủ đặc quyền để làm điều đó.
"Hừ, kỹ nữ, chờ ta chính thức lên ngôi thiếu chủ của Cố thị thế gia, ta thề sẽ chơi ngươi 7 ngày 7 đêm, sau đó vứt ngươi cho đám thuộc hạ rồi để ngươi tươi sống mà bị làm chết!" Cố Hằng hung ác nghĩ.
"BỐP"
-"Dậy mau kỹ nữ, giờ ngươi là Long Vũ Âm!" Cố Hằng tát bốp vào mông tì nữ kia.
Dù rất mệt vị bị hành hạ một cách thô bạo, nhưng thị nữ vẫn không dám phản kháng, chỉ dám run run nhích nhẹ bờ mông lên, miệng khô khốc nói:"Ta...ta là Long Vũ Âm của Long Ấn thế gia... thề nguyện kiếp chỉ thuộc về Cố Hằng chủ nhân của Cố Thị thế gia..."
-"Hahaha, hay lắm!" Cố Hằng cười một cách đắc ý, sau đó xoay ngửa người thiếu nữ lại rồi tiếp tục đ-t nàng một cách thô bạo...
Cố Lam, Long Vũ Âm, Ứng Nguyệt Như... từng vị mỹ nhân của Vũ Thần tông đều được Cố Hằng liệt tên lên, trong khi dưới háng hắn vị thị nữ kia vẫn không thay đổi. Cũng không trách được Cố Hằng, bởi không phải duy nhất hắn, có rất nhiều tên thiếu gia ăn chơi khi làm tình với nô tì của mình thì những tên của các vị mỹ nhân kia đều đượt liệt ra, ai bảo bọn họ không chỉ xinh đẹp như thiên tiên, dáng người bốc lửa mà lại còn là người có thế lực đấy, bọn hắn chỉ dám mơ mộng mà thôi...
Đến giữa đêm, lúc này mới nghe thấy tiếng Cố Hằng phát ra từ trong phòng:"Người đâu, mau đưa con tiện nhân này đi chỗ khác!"
Phút chốc, vài ba tên thuộc hạ đi vào, vác theo thân xác vị nô tì đã mệt đến ngất xỉu kia đi, nhưng đi đâu thì không ai biết, chỉ biết bọn thuộc hạ ai ai cũng cười cười một cách đầy dâm đãng...
Lúc này chỉ còn duy nhất Cố Hằng trong phòng, hắn lúc này đã thay đổi quần áo chuẩn bị đi ngủ...
Trước khi nhắm mắt, miệng Cố Hằng vẫn còn hừ nhẹ đầy đắc ý:"Nếu như tu vi ta có thể đạt tới Vũ Tông cảnh, hừ hừ, đám tiện nhân, chờ đợi mà phục thị dưới háng ta đi...".
Một lúc sau, Cố Hằng ngủ say, miệng vẫn còn chảy nước dãi, chắc hẳn hắn đang có một giấc mơ đầy ướt át.
Căn phòng dần trở lên tĩnh mịch, nhưng bất chợt, một bóng đen từ từ hiện ra, thân thể hắn toát lên một màu tím tràn đầy huyền bí, mái tóc trắng bệch... Dù là nhìn gần hay nhìn xa đều không khác gì một bóng ma vô tận.
Người đến chính là Lăng Thiên, hắn lần đầu tiên dung hợp với Pokemon Darkrai khiến cho Lăng Thiên dễ dàng đi vào nơi này như chốn không người.
Lăng Thiên nhìn xem Cố Hằng, hắn nhếch miệng cười lạnh nói:"Ngươi đã thích mơ tưởng như thế, vậy để ta cho ngươi mơ vĩnh viễn luôn đi!"
Nói xong, Lăng Thiên với dung hợp thành Darkrai liền tiến nhập vào thức hải của Cố Hằng.
Lúc này, Cố Hằng đang chìm vào trong giấc mộng, tại đây hắn đã là tông chủ của Vũ Thần tông, chấp chưởng ngàn vạn sinh mạng...
-"Hahaha, ta chính là vô địch!" Trong mơ, Cố Hằng điên cuồng cười lớn, sau đó vuốt vuốt đầu vị thiếu nữ đang chăm chỉ bú liếm con c-c dưới háng hắn.
-"Hahaha, Cố Lam, ta nói ngươi sớm quy thuận ta thì không nghe, giờ kết cục của ngươi thật là nhục nhã!" Cố Hằng cười lạnh.
Phía bên dưới, Cố Lam không nói câu gì, vẫn chăm chỉ bú c-c của Cố Hằng như cái xác không hồn. Không chỉ thế, bên trái của Cố Hằng còn treo lấy vô số những chiếc đầu lâu, bao gồm Cố Bối và các tên chống đối Cố Hằng hắn, bao quát Lăng Thiên ở bên trong.
Bên phải Cố Hằng cũng đứng vô số những nữ nhân khỏa thân, đôi tay các nàng đều móc lấy l-n của mình, một gương mặt dâm đãng, ước ao nhìn về phía con c-c của hắn bao gồm Long Vũ Âm, Ứng Nguyệt Như,... Ngay cả mẫu thân của Cố Lam, mẫu thân của Long Vũ Âm cùng các vị thiếu phụ, trưởng bối xinh đẹp cũng được Cố Hằng tưởng tượng ra đến.
Đúng là trong mơ, Cố Hằng mới thực sự bộc lộ suy nghĩ hoang dâm vô độ của mình, điều mà hắn không dám khi còn ở thế giới thực.
Đang tận hưởng nhục dục, bất chợt Cố Hằng cảm thấy đau đớn kinh khủng, hắn đạp bay Cố Lam ra ngoài rồi nhìn xuống đũng quần mình.
-"Không-Không thấy...?" Cố Hằng thẫn thờ la lớn.
Cố Lam bị đạp bay ra, nhưng trên miệng nàng vẫn cắn chặt một thứ lủng lẳng... không gì khác đó chính là tiểu bảo bối của Cố Hằng.
-"Tiện nhân, ta muốn ngươi chết!" Cố Hằng điên cuồng hét lên, phất chưởng đánh về phía Cố Lam.
Nhưng tiếc là, giấc mơ này của hắn không còn thuộc về hắn nữa, đòn tấn công mang uy lực chỉ vẹn vẹn bằng một tên thanh đồng nhất tinh cảnh giới.
Thấy Cố Lam không hề hấn gì, Cố Hằng lại điên cuồng phất chưởng về phía nàng mà hắn quên mất đây đang là giấc mơ của mình.
Không chỉ Cố Lam kỳ lạ, toàn bộ những cái đầu lâu đang treo lủng lẳng bên trái bỗng chốc mở mắt, cổ, tay, chân, người... tất cả đều được mọc lại.
-"Các ngươi... các ngươi sao có thể?" Cố Hằng kinh hãi, hắn thấy Cố Bối, Lăng Thiên,... những tên mà hắn giết chết đang sống lại, mở mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
-"Cút... Cút đi! Ta chính là gia chủ của Cố Thị thế gia, là tông chủ của Vũ Thần tông, các ngươi dám phản kháng?" Cố Hằng điên cuồng hét lên, chỉ tay vào đám như xác sống trước mặt.
Cố Bối, Lăng Thiên đám người như không hề nghe thấy, cả đám đi từng bước chầm chậm về phía Cố Hằng, và rồi...
"Á Á Á" Cố Hằng thét lên trong đau đớn, hắn cố vùng vẫy nhưng thực lực của hắn chỉ là thanh đồng nhất tinh, sao có thể vung tay thoát khỏi một đám thiên mệnh cảnh giới được...
Ngón tay, ngón chân, trứng,... Từng bộ phận trên người của Cố Hằng đều bị từng con xác sống cắn rời ra thành từng mảnh, nhưng quan trọng nhất là Cố Hằng hắn không ngất được, không chết được nhưng vẫn cảm nhận thấy rõ rành rành cảm giác đau đớn đó.
-"Đúng... đúng rồi! Đây chỉ là một cơn ác mộng, ta vẫn chưa là gia chủ của Cố Thị thế gia, vẫn chưa lên làm tông chủ của Vũ Thần tông cơ mà!" Cố Hằng mừng rỡ cười lớn, sau đó thả lỏng để cho đám Cố Bối cắn xé từng miếng, từng miếng cho đến khi tất cả cơ thể hắn tan biến vào trong miệng đám người.
Khi toàn bộ ý thức của Cố Hằng hoàn toàn trống rỗng, lúc này hắn bất chợt hoàn hồn lại, mở bừng mắt.
Thấy phía trước vẫn là gian phòng quen thuộc, Cố Hằng thở dài một hơi, lau đống mồ hôi nhễ nhại trên mặt.
"Đúng như ta nghĩ, đó là một cơn ác mộng!" Cố Hằng thâm hô may mắn.
-"Chưa chắc?" Một tiếng nói vang lên, Cố Hằng chưa kịp thắc mắc thì sau đó toàn bộ khung cảnh lại bị biến đổi thành hình ảnh trước đó của Cố Hằng, hắn lại một lần nữa bị cả đám xâu xé cho đến chết...
Bên ngoài thế giới thực, Lăng Thiên hiện ra trước giường của Cố Hằng, cảm nhận thấy khí tức của Cố Hằng đã biến mất hoàn toàn, Lăng Thiên nhếch miệng cười nghĩ:"Khi mà giấc mơ của ngươi không còn thuộc về chính ngươi, thì đồng nghĩa với việc chết trong giấc mơ cũng chính là chết ngoài đời thực, chịu khó mà tận hưởng tư vị vị cắn xé tới chết thêm 9 vạn 9 ngàn 9 trăm 9 mươi 9 lần nữa đi nhé!"
Đồng thời, Lăng Thiên cũng thấy thật vui sướng vì sức mạnh quá kinh khủng của Darkrai, không chỉ có thể tiến vào cũng như thao túng giấc mộng của đối phương, hắn còn có thể giết chết đối phương trong chính giấc mơ đó và khiến cho đối phương đồng thời chết ở ngoài đời thực. Cứ tưởng tượng hiện tại hắn chui vào giấc mộng của một tên Vũ tông cảnh nào đó rồi khiến hắn đột tử... nghĩ tới đó thôi là Lăng Thiên lại vui sướng rồi!
Lăng Thiên rời đi, có lẽ xác của Cố Hằng sẽ được tìm thấy trong tình tình trạng chết vào ngày hôm sau nhưng tuyệt đối sẽ không thể tìm thấy bất cứ nguyên nhân tại sao mà Cố Hằng lại chết.
Về đến phòng mình, Lăng Thiên liền suy nghĩ"Nhìn thấy mấy hình ảnh kích dục đó, ta lại cảm thấy có chút nứng rồi, hay đi tìm Cố Lam ta...? À mà thôi có lẽ giờ nàng ngủ rồi, khi khác vậy". Sau một phen đắn đó, hắn quyết định...
-"Chủ nhân? nô tì sao lại ở đây?" Tiếng Tiêu Vân - mẹ của Nhiếp Ly vang lên trong phòng, nàng vô cùng bất ngờ bởi chỉ trong vài tíc tắc trước nàng còn đang cười cười nói nói cùng đám Ngưng Nhi, Tử Vân phu nhân.
-"Đừng thắc mắc, mau mau tới!" Lăng Thiên thúc dục, sau đó thân thủ xé toang quần áo của Tiêu Vân rồi đè nàng xuống giường.
-"Á, chủ nhân..." Tiêu Vân nũng nịu, sau đó tiếng rên rỉ vang lên cả gian phòng...
(Nơi đây tỉnh lược một ngàn chữ...)
Cùng lúc đó, tại một tòa nhà lá trong sơn cốc nào đó, xung quanh trồng đầy hoa đào tựa như thế ngoại đào nguyên.
Nơi đây phong cảnh như vẽ, vẻ đẹp không giống như phàm trần, không chỉ như vậy, xung quanh nhà lá còn tràn ngập đủ loại thần bí minh văn, trận pháp...
Bên trong, một thiếu nữ lẳng lặng mà ngồi xếp bằng, xung quanh nàng bay lơ lửng từng quả từng quả tinh cầu, tràn đầy lực lượng thần bí... (Ủa sao mô ta giống mode lục đạo ở Naruto ta ?? :D ??)
Nàng, Ứng Nguyệt Như.
Sau khi kết thúc cuộc gặp gỡ với Lăng Thiên ở thánh linh tiên cảnh, nàng tràn đầy sự tò mò về hắn, tuy nhiên lần này vì sợ phản phệ, nàng cũng không dám dùng thiên đạo soi xem vận mệnh của Lăng Thiên nữa mà nghe lời hắn, chỉ xem mối tương quan giữa nàng và Lăng Thiên mà thôi.
Một lúc sau, Ứng Nguyệt Như mở tỏ mắt, đôi má có chút ửng đỏ, nàng nhìn về phía thiên không, một tay vuốt ve lấy bụng của mình rồi thì thầm:"Tướng công... Bao giờ chàng mới để thần thiếp gặp lại nữ nhi mình đây...!"