Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 416: An ủi



Chứng kiến Haruna một thân thất hồn lạc phách ngoài cửa, thân là bạn thân, Risa, Mio cùng Lala đâu thể làm ngơ, các nàng liền vội vàng lao tới ôm chầm an ủi.

Tuy chúng ta không phải chị em ruột thịt, nhưng tình cảm còn hơn thế.

Bởi vì, làm gì có chị em ruột nào tòng một phu đâu...

Thấy bốn người cấc nàng ôm nhau an ủi, đám học sinh cùng lớp cũng tỏ ra vô cùng thương tiếc, sau đó cùng nhau đứng ra nói vài lời an ủi rồi đi vào nhà thắp hương, tiện thể gửi chút tiền.

Lăng Thiên đứng ngoài, nhìn thấy Haruna như thế, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút tội lỗi, bởi dù sao việc ba nàng chết cũng là do hắn.

Ngày hôm qua, sau khi Darkrai hoàn thành nhiệm vụ, hắn mới biết được sự tình xảy ra như thế nào.

Về phần Darkrai tự ý làm việc, dĩ nhiên hắn cũng không trách, ngược lại còn khen ngợi nó. Bởi vì, nếu như khi đó không quyết đoán nhanh, chắc hẳn đầu hắn giờ đã đổi màu từ đỏ sang xanh rồi!

Ơ mây zing, gút chóp!!!

Lăng Thiên tiến tới ôm lấy Haruna vào lòng an ủi, nhưng không hiểu sao Haruna không những không bớt đau buồn, trái lại nàng càng khóc thảm thiết hơn.

???

"Ngoan, có chuyện gì hảo hảo nói, ta ở đây!" Lăng Thiên dịu dàng nói, đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng mềm mại của nàng từ phía sau.

Haruna không có trả lời hắn, nàng chỉ đơn thuần dụi dụi đôi mắt ướt đẫm của mình vào vạt áo Lăng Thiên, sau đó ngẩng đầu nhìn, đôi mắt long lanh như đang chờ đợi điều gì đó.

Thấy như thế một màn, Lăng Thiên nào có thèm quan tâm có ai nhìn nữa, liền cúi đầu xuống, ôm hôn nàng ngay giữa cửa.

Cũng may đám học sinh vào thắp hương cúng bái hết rồi, ở ngoài chỉ còn đám Lala các nàng...

"Ahhhh"

Hai cặp môi ẩm ướt rời nhau, Haruna đôi mắt sưng vù vì khóc chớp chớp vài cái, cuối cùng thỏ thẻ:"Sensei, ba em mất rồi, giờ đám phụ nữ trong nhà biết phụ thuộc vào ai đây...?"

Gợi ý hay lắm!!

"Yên tâm, có ta ở đây, muốn gì cũng được, miễn là em luôn vui vẻ là ok rồi!" Lăng Thiên xoa đầu nói.

Mất một lúc để trấn tĩnh tâm hồn nhỏ bé của Haruna, Lăng Thiên lúc này mới đi vào sảnh, liền nhìn thấy Akiho mặc một thân tang phục, đang đứng cúi đầu chào hỏi khách nhân.

"Akiho, không có sao chứ?" Lăng Thiên tiến tới tận tình hỏi thăm.

"Ah, sếp, anh đến rồi sao?" Akiho miễn cưỡng cười, chỉ có điều đôi mắt đỏ hoe của nàng đã bán đứng nàng ngay từ lúc đầu rồi.

Chắc đêm qua khi biết tin, nàng hẳn đã sốc lắm.

"Thời gian này em không cần tới công ty làm việc đâu, cứ nghỉ ngơi thoải mái, đến khi nào tinh thần ổn định là được!" Lăng Thiên thở dài.

"Em cảm ơn sếp!!!" Akiho nhẹ mỉm cười, sau đó không biết có "luồng gió" từ đâu bay tới, "xô ngã" nàng ngã vào lồng ngực Lăng Thiên.

Ah?

Thân là lão tài xế, nhìn là biết Akiho đang muốn làm gì, thế là hắn cũng thuận tay ôm lấy nàng, đồng thời đôi tay vòng qua eo thon xuống dưới mông.

"Tenryu- sama..." Akiho ngượng ngùng tỏ ra vô ý, nhưng đôi chân nàng liền như gắn chì, cứ thế mà bất động tại chỗ luôn thôi.

"Cứ lo ma chay cho ba xong đi đã, rồi chuyện của chúng ta ở công ty giải quyết nhé..." Lăng Thiên nheo nheo đôi mắt, đồng thời bóp nhẹ vào mông Akiho.

Được Lăng Thiên hứa hẹn, Akiho đôi mắt lóe lên một tia mừng rỡ rồi vội vàng đứng dậy, cúi đầu ngỏ ý xin lỗi. Nhưng mà thực chất, trong lòng nàng lúc này thầm hô rằng, nếu như không phải đang ở đại sảnh, lại có nhiều khách nhân qua lại, có khi...

"Được rồi, ta muốn gặp mặt mẹ em một thoáng để an ủi, không biết bà ấy...?" Lăng Thiên lơ đễnh hỏi.

"Mama sao?" Akiho ngạc nhiên, sau đó đôi mắt nhanh chóng buồn rầu nói:"Sếp à, anh biết không, đêm qua vào cái lúc ba em chết, mẹ chính là người ở bên cạnh ông. Dù bác sĩ đã chẩn đoán ông ấy mất là do suy tim đập bất chợt, nhưng không hiểu sao mẹ vẫn cứ canh cánh trong lòng, giống như là chính bà là người gây ra cái chết của ba vậy!"

"Vậy sao..." Lăng Thiên nghiền ngẫm, hắn cũng hiểu tại sao Natsumi lại suy nghĩ như vậy.

Trong một ngày liền phản bội chồng, câu dẫn người yêu của con gái, sau đó chồng lại chết khi nàng đang muốn ân ái... Đây quả thực chính là wombo combo mà!

"Được rồi, cứ nói cho ta biết cô ấy đang ở đâu, ta sẽ thử cố gắng khuyên nhủ một thoáng xem!" Lăng Thiên gật đầu nghiêm túc.

"Bà ấy ở trong phòng riêng, chắc giờ đang ôm linh bài của cha đó sếp!" Akiho chỉ chỉ tay vào căn phòng nhỏ cuối hành lang, sau đó tiếp tục công việc chào đón khách nhân của mình.

Được Akiho chỉ dẫn, Lăng Thiên cũng từ từ đi về phía cuối hành lang. "Cạch" một tiếng, cánh cửa mở ra, hắn liền nhìn thấy một thân ảnh mỹ phụ tiều tụy ngồi bệt dưới đất, đôi tay còn ôm linh bài của chồng.

Cái này...

"Là Haruna sao? Hay là Akiho, ta đã nói đừng đến làm phiền ta lúc này mà!" Natsumi nhẹ giọng nói.

"Là ta!" Lăng Thiên điềm tĩnh trả lời.

Nghe được giọng Lăng Thiên, toàn thân Natsumi bất chợt run lên một cái, một mảng ký ức mà nàng cho rằng bẩn thỉu từ trong đầu liền xuất hiện, khiến cho tâm tình vốn đã không yên, nay lại càng trở nên táo bạo hơn...

"Cút, cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa... Huhu!" Natsumi nghẹn giọng nói.

Nhìn Natsumi đau khổ như vậy, Lăng Thiên quả thực thấy tự trách, nhưng ai bảo nàng quá quyến rũ đây?

Nam nhân từ trước khó qua ải mỹ nhân, nhất là khi nàng lại là mẫu người mà hắn thích nhất nữa chứ.

Một mỹ phụ xinh đẹp...

"Natsumi...!" Lăng Thiên chẳng quan tâm Natsumi có xua đuổi hắn, liền lao tới ôm nàng vào lòng, mặc cho nàng dãy dụa muốn rời đi.

"Buô- Buông ra, anh làm nhục tôi ngày hôm qua đã chưa đủ sao? Hay còn muốn ngại tại ngày chồng tôi mất làm nhục tôi lần nữa?" Natsumi tủi thân nói.

Lăng Thiên không có trả lời nàng, hắn vào lúc này cũng chỉ lẳng lặng mà ôm Natsumi ngồi dưới đất. Chỉ có điều, lời nàng làm khiến cho hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút hứng thú.

Làm việc đó trong lễ tang sao...

"Natsu-" Lăng Thiên nhẹ nhàng gọi, nhưng khi hắn đang muốn trao cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt, bất ngờ liền trông thấy một bóng người ở phía trước đang nhìn chằm chằm vào hắn một cách giận giữ.

Chứng kiến như vậy một màn, Lăng Thiên hơi có ngạc nhiên, theo bản năng còn kinh hô nói ra:"Ngươi... Sao còn chưa chết???"