Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 129: Thế Giới Siêu Nhiên 9




Ngày hôm sau Tuyên Anh tỉnh dậy , liền không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đau đầu đến không chịu nổi ...
Tuyên Anh ngồi vào bàn , Thiên Hà thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô ta liền hỏi
" Em có sao không Anh nhi ? "
" Chị ...!hôm qua xảy ra chuyện gì ? Sao em không nhớ gì cả "
Vong Kỳ mỉm cười ôn hòa mang đồ ăn lên bày ra bàn , nói
" Hôm qua em với Kha Ly bị nhập "
Kha Ly đang ngồi trên ghế nghe xong thất kinh
" Cái gì ? Em bị nhập sao ? Sao có thể chứ ? "
Vong Ưu đi ra , hai mắt vẫn nhắm.

Nụ cười dịu dàng nâng lên
" Không ! Em đã bị nhập , từ một linh hồn từ ngoài bay vào "
Kha Ly ngẩn ra , Tuyên Anh thấy vậy liền hỏi
" Vậy linh hồn nhập vào em là gì ? Có ảnh hưởng tới em không ? "
Vong Kỳ nhìn , sau đó kéo ghế ngồi xuống nói
" Linh hồn nhập vào em là con quỷ đã ám theo em.

Và việc bị nhập vẫn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em "
" Thầy ...!tại sao em lại bị nhập ? "
Tuyên Anh khó hiểu hỏi , gương mặt có chút trắng bệch yếu ớt.

Vong Kỳ lắc đầu , lời nói thành thật
" Thầy cũng không biết tại sao , lát nữa anh trai thầy sẽ tẩy rửa những tà khí giúp hai em "
" Vâng ...!làm phiền Đoạn Vong Sư ...!"
_______________________
Nói đến cô thì cô đang loanh quoanh ngoài vườn , ngồi trên xích đu đung đưa nhẹ.

Tiểu Hắc đậu trên cây ngắm nhìn phía xa
" Tiểu Bát Đản "
[ Có !!! ﹋o﹋ ]
" Tại sao lại phải làm những nhiệm vụ lẻ này ? Mà hầu như toàn là làm hại nữ9 ? "
Cô lạnh nhạt hỏi , đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không
[ Cái này ...!hệ thống đã lập trình sẵn ...!thật ra đó là nhiệm vụ ngăn cản nữ9.

Khiến cho nữ9 yếu đi để người lấy gậy gỗ ]
" Lấy làm gì ? "
Cô không có vẻ gì là kinh ngạc , lạnh nhạt hỏi.

Đôi mắt vẫn tĩnh lặng nhìn vào khoảng không gian trống rỗng ...
[ Để ký chủ đi vào thế giới tiếp theo ]
" Hử ? "
[ Gậy gỗ có khả năng dịch chuyển thời không cho người đến thế giới đó.

Cũng là thế giới của những phù thủy ]
" Ngươi không dịch chuyển được ?? "
[ Không giấu gì ký chủ , ta không có khả năng hoàn toàn đột phá vào thế giới đó.

Vì sức mạnh của nơi đó đã bao phủ toàn bộ thế giới khiến nó tách biệt.

Nếu như hệ thống tiến hành đủ cấp thì có thể vào , nhưng ta lại quá yếu.

Phải cần đến sự hỗ trợ của gậy gỗ ]
" Vậy việc ngươi trục trặc đi vào thế giới này ? "
Cô nhướn mày lạnh nhạt hỏi , tiểu Bát Đản gấp gáp
[ Không không , đó là thật.

Lúc đầu ta cũng không định cho người làm những việc này đâu.

Nhưng chẳng phải ký chủ muốn tìm hiểu mọi thứ mà người chưa biết sao ? Nên ta đã dựa vào lập trình hệ thống để giúp người , ta nghĩ ký chủ sẽ hứng thú ]
Cô chấn động , xích đu dừng lại.

Tiếng lá xào xạc thổi qua , đôi mắt đỏ như máu vô định nhìn.

Không gian tĩnh lặng thanh bình đưa người vào sự an nhiên ...!Hai tay đang nắm lấy xích đu siết chặt lại , nụ cười cô vươn lên
" Phải ...!thú vị lắm ...!"
Cô nói rồi dựa đầu vào dây xích đu , nụ cười vẫn hiện hữu ...

________________________
Ngày hôm sau đám người Tuyên Anh chuẩn bị xuất phát tiến vào khu rừng.

Đoạn Linh Sư nhìn đến dặn dò
" Vong Ưu , con nhớ phải canh chừng tụi nó.

Đừng để chuyện gì xảy ra "
" Vâng thưa sư phụ "
" Ly nhi , con cũng phải cẩn thận.

Đừng để bị thương , đây là bùa ta làm.

Con mang vào đi "
Đoạn Linh Sư đeo cho Kha Ly một cái dây có lá bùa vào cổ , nụ cười Kha Ly vươn lên gật đầu
" Con biết rồi thưa cha "
" Ừ ...!chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm.

Với tư cách là người canh chừng khu rừng , các con hãy bảo vệ họ thật tốt "
" RÕ !!! "
Cả 3 đồng thanh , sau đó họ quay đi.

Trên vai ai nấy đều đeo balo , song song bước vào khu rừng đầy nguy hiểm.

Kha Ly vừa đi vừa hỏi
" Cái tên hôm bữa là ai vậy ? "
" Là Tự Thành , thuộc hạ của em "
Tuyên Anh mỉm cười nhẹ trả lời
" Hắn câm sao ? "
" ...!Phải "
" Kìa Kha Ly , em nói chuyện như thế không tốt đâu "
Vong Kỳ nhẹ nhàng trách móc , Kha Ly bĩu môi sau đó vui vẻ chạy lên ôm lấy cánh tay hắn chuyện trò.

Tuyên Anh nhìn theo , đôi mắt hơi hạ xuống ...
Bọn họ đi vào khu rừng , xung quanh toàn là cây với cây.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá yếu ớt chiếu rọi , gió thổi qua khiến mọi thứ hòa vào thiên nhiên yên bình.

Khắp đường đi , tất cả không thấy có điều gì khác lạ .
Cô lơ lửng bay theo họ , nhìn xung quanh bốn phía .
[ Nhiệm vụ : Gây trắc trở cho tất cả bọn họ
Điểm thưởng : 1000 điểm ]
Cô nghe xong , liếc qua tiểu Hắc đang bay.

Nó nhìn xong hiểu ý liền lượn đi , cô nhìn xuống phía dưới.

Ai nấy cũng đã đi một khoảng đường dài nên mệt mỏi.

Vong Ưu quay lại nói
" Nghỉ chân một chút , ăn trưa xong sẽ đi tiếp "
Mọi người tìm một chỗ ngồi , Kha Ly thì cứ mãi dính sáp bên cạnh Vong Kỳ.

Vui vẻ thân thiết nói chuyện
" Anh nhi , em ăn đi "
Thiên Hà đưa qua hộp cơm cho Tuyên Anh nói , cô ta nhận lấy gật đầu mỉm cười.

Đôi mắt vô thức liếc qua hai người Kha Ly đang vui đùa nói chuyện ...!Thiên Hà cũng bắt đầu ăn , nhìn qua Vong Ưu kiêng dè hỏi
" Xin lỗi vì tôi hơi khiếm nhã , nhưng tại sao Đoạn Vong Sư lại không mở mắt ? "
" Vì đôi mắt tôi có sức mạnh đặc biệt , cùng với Vong Kỳ "
Lời nói Vong Ưu vang lên như có như không hữu ý khiến Thiên Hà thắc mắc , nhưng vẫn im lặng không hỏi nữa.

Nụ cười Vong Ưu vẫn hiện hữu trên môi , cảm nhận cảnh vật trong lành xung quanh ...
Cô ngồi xuống một góc cây , đối diện với Kha Ly và Vong Kỳ.

Nhan sắc tuyệt thế lung linh động lòng người , mái tóc tím khẽ bay theo gió.

Dù giờ đây chỉ là một linh hồn không chân thật , nhưng nhan sắc kia lại như ẩn như hiện làm điên loạn thế trần.

Đôi mắt nhắm lại để lộ hàng mi cong dài đen nhánh khẽ run , nụ cười trên môi nhàn nhạt ...

Vong Kỳ đang nói chuyện với Kha Ly , con ngươi hơi e dè liếc qua phía đối diện.

Hai má ửng hồng hạ mắt xuống sợ hãi , Kha Ly nhìn thấy lo lắng
" Anh sao vậy ? Bị sốt sao ? "
Kha Ly đưa tay lên trán hắn , Vong Kỳ mỉm cười gỡ tay cô ta xuống lắc đầu
" Anh không sao "
Bỗng nhiên mặt đất vang lên chấn động , như có những thứ gì đó oai hùng chạy tới hướng bọn họ.

Khi mọi người nhìn thấy từ sau bụi rậm là những con sư tử đang chạy thoát khỏi thứ gì đó , tiểu Hắc bay đến phía vai cô đậu xuống.

Những con sư tử dừng lại nhìn ra phía sau mình , sau đó nhìn lại đám người Tuyên Anh.

Đôi mắt dã thú mang theo khát máu , có khoảng 3 con sư tử khỏe mạnh bao vây họ .
Tuyên Anh gương mặt lạnh lại , tinh thần sẵn sàng như bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.

Tiếng nói Vong Ưu vang lên
" Chậc chậc ...!sao sư tử lại đến đây nhở ?? "
Thiên Hà nhìn qua , rõ ràng Vong Ưu không hề mở mắt.

Lại có thể biết đó là loài vật gì ...!Vong Ưu cảm nhận được ánh mắt đó , mỉm cười cất tiếng
" Cảm nhận , ta có thể cảm nhận mọi vật "
Như trả lời cho thắc mắc của Thiên Hà , khiến Thiên Hà ngẩn ra .
Đoàng !!!!!
Một âm thanh vang lên , con sư tử ngã xuống.

Cây gậy gỗ cũng rơi xuống đất , mọi người sững sờ sau đó mỉm cười nhẹ.

Thiên Hà lấy ra cây súng , lao lên
" Cảm ơn Tự Thành ...!"
Bằng bằng bằng !!!!!
Tiếng súng nổ vang , con sư tử dính mấy phát đạn vẫn còn có thể trụ vững.

Nó nhanh nhảo né đi , con còn lại cũng phóng lên lao vào đám người kia.

Con sư tử ngã trên đất dần tỉnh lại , nhìn thấy hỗn cảnh liền muốn lao lên thì một con dao từ phía sau ghim xuống cổ nó rạch một đường dài xuống dưới
- Rốnggggg
Mọi người thất kinh nhìn qua con dao đang lơ lửng , cô ngồi một hướng xem kịch ...
[ Đinh --------- Nhiệm vụ hoàn thành --------- Thưởng 1000 điểm ]
[ Nhiệm vụ tiếp theo : Khiến Vong Kỳ bị thương
Thưởng : 1 bộ Tinh Linh Giáp thuộc màu tím.

Có thể thay đổi cấp bậc nhờ vào người sở hữu ]
Cô nghe xong nhướn mày , nụ cười vươn lên lạnh lẽo.

Nhìn đến Kha Ly và Tuyên Anh đang núp phía sau Vong Kỳ và Vong Ưu , hai nam nhân đó đang dùng kiếm gỗ đánh trả con sư tử .
Tuyên Anh nhắm mắt , hai tay đưa ra sau đó nắm chặt lại.

Bỗng từ tứ phía những thanh sắt lao đến con sư tử đó nhưng nó né được.

Cô bay ra phía sau Tuyên Anh , bàn tay cầm kiếm của Vong Kỳ có chút căng thẳng .
Cô đưa tay đẩy Tuyên Anh lao đến phía con sư tử khiến cô ta bàng hoàng , con sư tử nhìn thấy liền nhảy lên.

Vong Kỳ kinh hãi chạy tới ôm lấy thân thể mềm mại chắn cho Tuyên Anh
Roẹt !!!
Móng vuốt năm ngón ghim sâu vào tâm lưng của Vong Kỳ , mọi người kinh ngạc.

Từ không trung hai con dao lơ lửng cắm xuống phía con sư tử gi.ết ch.ết nó
- Rốnggggg
Con sư tử ngã xuống , bên kia Thiên Hà cũng đã xử lý xong.

Kha Ly nước mắt chảy dài sợ hãi
" Vong Kỳ ca ca ...!"
Tấm lưng rộng lớn vững trãi chảy ra những vết máu đỏ , đôi mắt mông lung nhìn về khoảng không nơi cô đang ở.

Sau đó gục xuống vai Tuyên Anh ...

" Vong Kỳ ca ca ...!"
Cô nhìn đám người đó hoảng loạn , khóe môi nhếch lên lạnh lẽo.

Tiểu Hắc nhìn cô hỏi
" Sao chủ nhân không đẩy hắn mà lại đẩy Tuyên Anh ? "
" Tất nhiên là vì ...!để nữ9 rơi vào lưới tình ah~ ...!"
Đôi mắt đỏ như máu ánh lên quang lệ , tia sáng lạnh xẹt qua khiến người sợ hãi ...
Vong Ưu đỡ lấy thân thể của Vong Kỳ , nói
" Tìm chỗ ngồi xuống để rửa vết thương.

Anh có mang theo hộp cứu thương "
Nói rồi bọn họ rời xa đám sư tử đó , đi khá sâu vào rừng đến một con suối nhỏ.

Vong Ưu cởi áo dùng khăn nhúng nước lau máu cho Vong Kỳ.

Đám người Kha Ly lo lắng sợ hãi nhìn theo ...
Cô ngồi trên cây , cành lá xào xác lướt qua.

Trong đầu vang lên tiếng nói
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ...!Thưởng Tinh Linh Giáp ]
Khóe môi cô vươn lên lạnh nhạt , đôi mắt mang ý cười nhìn vào Tuyên Anh đang nước mắt chảy dài lo lắng nhìn người nam nhân đã cứu mình.

Bỗng chốc cô sững sờ , vô định nhìn vào không gian.

Ý cười và cảm xúc nơi mắt cũng tan biến , cứ như vậy nhìn về phía xa ...
" Chủ nhân ...!"
Tiểu Hắc quay qua nhìn cô , nheo mắt gọi ...
" ...!"
" Chủ nhân ...!"
" ...!"
Tiểu Hắc bay lên trước mắt cô , khi cô thấy nó liền mỉm cười nhạt đưa tay xoa đầu nhỏ của nó.

Tiếng nói bình thản
" ...!Ta không sao ...!"
Cô nhìn xuống đám người Tuyên Anh , họ đang rất lo lắng , Vong Ưu dùng thuốc và bột băng bó lại cho Vong Kỳ.

Đưa tay lau mồ hôi rồi mỉm cười nói
" Không sao rồi "
Tuyên Anh nhìn người nam nhân đang ngủ say mà cắn môi
" Là lỗi của em "
" Đừng nói vậy , em trai tôi luôn như thế mà "
Vong Ưu dọn dẹp đồ vào hộp , vừa nói.

Kha Ly nhìn qua , nỗi căm tức nơi đáy mắt càng đậm ...
" Ưm ...!"
Mọi người nhìn qua Vong Kỳ , hắn đang dần mở mắt.

Bàn tay đưa xuống chống đất , Kha Ly đi tới nói
" Anh đừng động mạnh , vết thương sẽ nứt ra mất "
" Cảm ơn em , Tuyên Anh.

Có sao không ? "
Vong Kỳ ôn hòa hỏi , Tuyên Anh lắc đầu mỉm cười.

Đôi mắt nhìn người nam nhân đó chan chứa đau lòng
" Cảm ơn thầy "
" Ha ha ...!không có gì.

Chỉ là vết thương nhỏ , khiến mọi người lo lắng rồi "
" Anh còn nói vậy ? Vong Kỳ ca ca , hay là chúng ta về trước đi ? "
Kha Ly đưa tay vuốt mặt hắn , ân cần hỏi.

Hắn lắc nhẹ đầu gỡ tay Kha Ly xuống
" Anh không sao , đừng bận tâm quá "
" Được rồi ! Em cũng đã bị thương , chúng ta liền nghỉ tạm ở đây.

Ngày mai tiếp tục xuất phát "
Vong Ưu đứng lên muốn đi gom củi , nụ cười hiền hòa vẫn hiện hữu.

Thiên Hà nhìn qua hỏi
" Để tôi đi cùng ngài "
" Không cần đâu "
" Vậy ...!Tự Thành.

Cậu đi gom củi với Đoạn Vong Sư đi "
Vong Ưu bước đi gom củi , mặt trời đã lên cao.

Tia sáng ấm áp nóng nảy xen qua kẽ lá chiếu rọi khắp nơi ...
Cô bay theo nhìn bóng lưng tên đó , rồi lại nhìn qua một hướng nơi những nhánh củi bay lơ lửng lên trên.


Tiểu Hắc nhìn qua hỏi cô
" Chủ nhân , sao tên đó lại không mở ra ánh mắt ? "
" ...!Ta không biết "
Cô híp lại đôi mắt khiến nó tạo thành vòng cung như mặt trăng lưỡi liềm , khóe môi vươn lên ý vị .
___________________
Bóng tối dần bao phủ khắp nơi , màn đêm cô độc hiện hữu cả khoảng trời.

Tia sáng ánh trăng yếu ớt lành lạnh chiếu xuống.

Nơi rừng sâu hoang vắng có một đóm lửa cháy rực mạnh mẽ , những con người ngồi quanh đóm lửa lại tự sưởi ấm .
Tuyên Anh nhìn qua Vong Kỳ đang xoa tay sưởi ấm , lo lắng hỏi
" Thầy có sao không ? "
" Không sao , em lo lắng quá rồi "
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn vào ánh lửa , đôi mắt phản chiếu sự nóng rực.

Thiên Hà lấy áo khoác choàng lên người Tuyên Anh
" Em mặc vào đi , không thôi sẽ bị cảm lạnh đó "
" Cảm ơn chị "
Không khí xung quanh mang đến sự tĩnh lặng , ngoài tiếng lửa cháy thì xa xa còn vọng lại âm thanh của những loài côn trùng.

Quỷ dị đến đáng sợ ...
" Được rồi ! Không còn sớm nữa , nghỉ ngơi đi "
Tiếng nói Vong Ưu vang lên hữu lực đánh tan sự tĩnh lặng , Thiên Hà và Tuyên Anh dựa vào thân cây nằm ngủ.

Mỗi người một góc ...
Thời gian lặng lẽ trôi qua vô thức , chớp mắt ai nấy cũng đã dần dà đi vào giấc ngủ an bình.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng khắp khu rừng , ban ngày sáng chói yên bình bao nhiêu.

Thì khi về đêm lại âm u quỷ dị bấy nhiêu ...!Những cái bóng lất phất lượn lờ xung quanh nhìn về phía họ tạo cho người ta một cảm giác gợn tóc gáy .
Đôi khi còn vang lên tiếng cười khúc khích rùng rợn ...!Tuyên Anh hai hàng mi khẽ giật nhẹ.

Tựa đầu vào vai Thiên Hà ngủ ...
Từ mặt đất trồi lên hai bàn tay trắng thấy rõ xương và gân xanh hiện lên.

Nắm lấy chân Tuyên Anh khiến cô ta giật mình ...!Thân thể run lên một cái , đôi mắt sững sờ từ từ mở ra .
Thứ cô ta nhìn thấy đầu tiên phía sau lưng Thiên Hà , một cái đầu với mái tóc đen dài rối tung.

Răng nanh nhe ra chảy n.ước dãi.

Đôi mắt đen tuyền u ám , nụ cười kinh tởm kéo tận mang tai.

Tuyên Anh sững sờ , trái tim như phút chốc ngừng đập.

Sợ hãi đến mức cổ họng như bị đông lại ...
Cái đầu đó đang rất gần Tuyên Anh , đối diện với đôi mắt đen đó thật sự vô cùng đáng sợ.

Nó có gì đó như chốn cõi u minh , khiến người bàng hoàng kinh hãi ...
" Khe khe khee ...!"
Tiếng cười điên dại ríu rít vang bên tai càng khiến mặt Tuyên Anh trắng bệch , bàn tay run lẩy bẩy đưa lên rồi bất ngờ nắm chặt lại.

Một con dao phóng tới thân cây , Thiên Hà giật mình tỉnh dậy nhìn qua.

Thấy Tuyên Anh đang sững người liền lay lay cô ta
" Anh nhi ...!em sao vậy ? Anh nhi ? "
Mọi người cũng bị đánh thức , nhìn qua Tuyên Anh.

Kha Ly nheo mày
" Khuya rồi còn không ngủ , lại chuyện gì nữa ? "
" Kìa sư muội , có lẽ Tự tiểu thư bị tà ma quấy nhiễu "
Vong Ưu nói rồi đứng lên bước tới cái cây phía sau hai người dán lên một lá bùa , Thiên Hà gật đầu
" Cảm ơn Đoạn Vong Sư "
" Ừ ! Hai vị nghỉ ngơi đi "
Nói rồi mọi người trở lại trạng thái an giấc nồng , Tuyên Anh cũng cố trấn tỉnh mà nhắm mắt ngủ.

Đôi đồng tử liếc qua cái cây đã không có gì , sau đó an lòng nhắm mắt.

Nhưng tinh thần vẫn luôn căng chặt ...
Cô bay qua phía cô ta , nhìn gương mặt Tuyên Anh sợ hãi lo lắng mà cười lạnh.

Đưa tay lên chạm vào mặt cô ta ...
Bàn tay Tuyên Anh siết chặt lại , run rẩy không mở mắt.

Cô cong mắt lại , cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình liền quay qua nhìn về phía Vong Kỳ nhưng không thấy gì.

Mọi người đã chìm vào giấc ngủ ...