Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 155: Thế Giới Phù Thủy ! Quyền Năng Bất Diệt 19




Âm thanh vang lên nhu mì ma mị , dãy lụa phất ra luân đọng nhẹ nhàng lại kiêu sa.

Hương thơm tản mát cùng bóng dáng dưới ánh trăng tròn thật quyến rũ ...!Mọi người kinh ngạc lùi lại , Băng Du nhìn lên.

Cẩn Duệ đã tỉnh lại ngồi dậy , các trưởng lão ngẩn ra
" Là ngươi ? "
Thiên Sơ nhíu mày , Nhất Khuynh mỉm cười đưa ngón tay thon dài lên môi đỏ mọng của mình vu.ốt ve.

Mái tóc bung xõa tự nhiên cùng đôi mắt đa tình
" Ah ha ...!thật hân hạnh gặp lại "
" Các con cẩn thận "
Thầy Lran nhíu mày nói , Băng Du nhìn qua với gương mặt lạnh tanh.

Đôi mắt như lúc nào cũng có thể hủy hoại Nhất Khuynh
" Gì đây ah~ ? Làm gì mà nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy ? "
Nhất Khuynh mỉm cười ma mị ôm mặt thẹn thùng , Băng Du siết tay lại
" Ngươi là phù thủy đen ? "
" Hở ? Không ah~ ...!bọn chúng là kẻ thù của ta nga~.

Dám bắt đi bạn đồng hành của ta nữa "
Nhất Khuynh xoay lọn tóc vàng đất dài yêu kiều nói , đôi mắt liếc qua cặp song sinh mang theo tia cười không mấy thân thiện.

Cẩn Duệ đứng lên , nhẩm miệng
" Ripo ...!"
Một cơn gió lướt qua vô hình , Nhất Khuynh vẫn không dời mắt mà chỉ chú ý tới Băng Du.

Nhẹ nhàng đưa tay trái ra , móng tay màu hồng thon dài nhọn hoắc.

Vẫn mỉm cười yểu điệu
Rắc !!! Choang
Cẩn Duệ đau nhói ôm bụng , nhìn thú của mình đã biến mất trong gió mà hai mắt run rẩy sững sờ ngã khụy xuống.

Nhất Khuynh mỉm cười thật khẽ khàng , thật nhẹ và quyến rũ nhưng lại khiến người lạnh cả sống lưng
" Có người đã từng dạy ta một câu ah~ ...!Trên thế gian bất cứ thứ gì cũng có thể làm vật cản đường ...!chỉ cần nó đi vào phạm vi không nên vào.

Thì chỉ cần vươn tay ra ...!và bóp nát mà thôi ...!"
Mọi người sững sờ , nước mắt Cẩn Duệ tuôn rơi đau khổ ôm đầu.

Thịnh Uy Hỏa đứng lên , chống thanh kiếm sau đó như chớp bay đến chém một đường hoa mĩ.

Nhất Khuynh nhẹ nhàng vươn hai đầu ngón tay kẹp lại đường kiếm , tay trái đưa lên điệu đà cười
" Nam nhân như vậy thật thô lỗ , không biết người ta là nữ tử yếu đuối hay sao~ "
Nhất Khuynh cười đến cong khóe mắt , nhẹ nhàng xoay tay thanh kiếm liền nứt ra từng đường.

Sau đó choang một cái vỡ vụn , Thịnh Uy Hỏa cũng theo đó mà bay xa đập mạnh vào tường ...!Băng Du siết chặt tay , lạnh giọng
" Cô muốn gì ? "
" Một câu hỏi rất hay ...!nhưng ta không biết mình muốn gì nha~ "
Nhất Khuynh chớp mắt cười mỉm , đường cong cơ thể mĩ miều lúc ẩn lúc hiện dưới lớp váy.

Chiếc áo hở bụng tôn lên bộ ng.ực căng tròn.

Hai dãy lụa phấp phới trong gió không hạ xuống đất , câu trả lời khiến không ai hiểu gì.

Kỳ Anh đứng lên , Niêm Liễn cũng nâng gọng kính.

Âm thanh đồng loạt
" Băng / Sách ...!giam cầm "
Cả hai luồn ma pháp đánh tới cùng hợp nhất bao phủ lấy Nhất Khuynh , tạo thành một dây xích băng cùng những chú ngữ dài lớn trói lại cả thân mình quyến rũ.

Nhất Khuynh vẫn mỉm cười , dù bị siết nhưng vẫn không hiện lên chút biểu cảm đau đớn nào.

Đôi mắt liếc qua Thiên Sơ đang niệm phép
" Light blessing ( Ánh sáng phước lành ) "
Một tia sáng vàng bay đi từ bàn tay bà ta , nó nhọn hoắc xoáy vòng tựa như một ngôi sao sáng.

Nhất Khuynh chu môi ủy khuất
" Người ta đã nói rồi mà ...!phải nhẹ nhàng chứ ...!nam nhân ở đây thật tàn nhẫn mà.

Trái tim nhỏ bé của ta đau khổ ah~ "
Rắc !!! Choang
Âm thanh dây xích vỡ vụn cùng ma pháp đang lao tới va chạm tạo ra oanh động.

Mặt đất nứt ra , mọi người sững sờ , Nhất Khuynh mỉm cười ma mị .
Vụt vụt !!!! Phựt
Một bóng dáng đỏ rực lao tới , miệng phun ra lửa khiến Nhất Khuynh không kịp phòng bị.

Bất ngờ bị tấn công , mu bàn tay cháy đen , nhìn lại liền thấy đó là thú sủng của Thịnh Uy Hỏa.

Fire ...
" Hừ !! Con mụ già "
Con thú hất mặt kiêu ngạo nói , Nhất Khuynh trầm mặt sau đó mỉm cười quỷ lụy.

Vết thương từ sớm đã được khôi phục hoàn toàn , dãy lụa bung ra quấn chặt lấy con thú ngang tàn.

Lả lướt nói
" Con thú này thật là đáng yêu quá đi "
" Buông nó ra "
Thịnh Uy Hỏa tức giận hét lên , Nhất Khuynh cong lên khóe môi.

Dãy lụa bung ra , con thú đập mạnh vào tường lũng một lỗ.

Albert bay đến chỗ Niêm Liễn
" Chủ nhân "
Nhất Khuynh liếc mắt , sau đó tiếp tục nhìn Băng Du.

Hai bàn tay đưa ra mềm mại như phiến lá đung đưa , cất tiếng nói
" Chơi như vậy đủ rồi , vào việc chính thôi nha~ ...!"
Vụt vụt !!!!
Hai dãy lụa bung xõa , thân ảnh mềm mại bay lên.

Đôi chân thon dài hơi nâng lên cong lại , ngã người về phía sau.

Bàn tay điệu đà đưa ra phía trước , xoay người tạo một khúc vũ tựa như hoa bay.

Vừa xinh đẹp lại mị hoặc câu tâm , hai bên dãy lụa cứ lúc ghập ghềnh gợn sóng , lúc lại nhẹ nhàng như suối xuôi dòng.

Tựa như một cánh hoa đang trôi trên dòng nước , cơ thể cong lên , chân trái khụy lại tạo thành hình cung mĩ miều.

Âm thanh dãy lụa lất phất , đám người nhất thời đứng sững không thể cử động.

Thịnh Phong Thần trầm mặt , tạo kết giới bảo vệ mình rồi lui lại đến nơi an toàn .
Vụt !!! Vù
Tiếng gió cùng ánh trăng càng khiến bóng hình đó như hiện như ẩn , ai nấy ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp.

Nhưng rất nhanh , dãy lụa siết lại toàn bộ cơ thể Băng Du không cho kháng cự.

Nó vẫn nhẹ nhàng như phiến vũ theo điệu múa , nhưng thân ảnh Băng Du lại đập mạnh xuống đất mang theo âm vang.

Rất rõ ràng , chỉ cần Nhất Khuynh muốn giết , khẳng định con nhóc con kia sẽ chết ngay tức khắc ...
Rầm !!!!
Niêm Liễn bừng tỉnh , kinh hãi vung kiếm lên lao đi chém xuống dãy lụa.

Nhất Khuynh mỉm cười , bàn tay khẽ đọng liền đã nhanh gọn quấn lấy thanh kiếm bóp vỡ.

Nàng ta bay đến , nhẹ nhàng chạm lên gương mặt Niêm Liễn mà câu dẫn
" Ha ha~ ...!"
Âm thanh tiếng cười thật êm dịu lại thanh vang đi vào lòng người , Niêm Liễn bất động.

Muốn kháng cự nhưng lại không thể chối bỏ sự yêu mị đó , chỉ có thể đứng bất động cho Nhất Khuynh trêu đùa.


Thiên Sơ cũng hoàn toàn bị một ma lực vô hình nào đó khống chế , khiến cho tâm trí đảo loạn đứng yên .
" O light of God, please envelop me and resist all outer magic.

Begging people ( Hỡi ánh sáng của Thần , xin hãy bao bọc lấy con và kháng cự lại mọi ma pháp bên ngoài.

Khẩn cầu người ) "
Nhất Khuynh híp mắt lại , cảm nhận một ánh sáng trắng bao phủ lấy Băng Du đang bị trói trong dãy lụa.

Cô ta thoát ra , thân thể vì bị đập mạnh mà đã chấn thương , Nhất Khuynh vẫn tiếp tục múa.

Mỉm cười rời khỏi người Niêm Liễn , vung tay lên trời nhẹ nhàng xoay vòng.

Dãy lụa bung ra , như hữu như vô mềm mại nhẹ nhàng đánh vào người Băng Du
Rầm !!! Đoàng
Cô ta ngã xuống đất , trên người thương tích đầy mình.

Xòe năm ngón tay ra
" Tornadoes of red light, come here and swallow your enemies ( Lốc xoáy của ánh sáng đỏ rực , hãy đến đây và nuốt trọn kẻ thù ) "
Một dãy lửa xuất hiện chạy dài đối đầu với lụa đỏ của Nhất Khuynh , nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng phất.

Dãy lửa khi chạm vào lụa đã biến mất không tăm hơi khiến Băng Du sững sờ , tiếng nói cười cợt vang lên
" Muốn đốt ? Tỉnh lại đi cô bé ah~ "
Băng Du lạnh mặt , chấp hai tay lại nhắm mắt.

Từ trên trời , ngay chỗ Nhất Khuynh đứng lóe lên tia sáng lạnh.

Muôn vàn băng ngân sắt nhọn như mưa rơi xuống , Nhất Khuynh ngã người phất phơ.

Đánh tan vài khối băng , sau đó uyển chuyển mềm mại bay về phía Thiên Sơ.

Xoay vòng dùng lụa đỏ đánh nhẹ bà ta văng vào chỗ mưa băng
" Ahhhh ...!"
Máu chảy ra , Băng Du kịp thời dừng lại ma pháp.

Tức giận nhìn qua Nhất Khuynh đang mỉm cười quỷ dị , Pharan muốn đi lên chữa trị nhưng đôi mắt chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mỹ nhân đang múa .
" Hãy đến đây hỡi quyền trượng Ánh Sáng , ban xuống phước lành cùng sức mạnh để trừng trị kẻ tội đồ "
Tiếng nói Băng Du vang lên êm ái , bàn tay xòe ra liền có một cây quyền trượng dài đóa liên hoa xuất hiện.

Cô một bên quan sát mà mỉm cười nhẹ , liếc qua Lăng Vũ từ bao giờ đã không thấy đâu.

Liền xoay người rời đi , đôi con ngươi Nhất Khuynh như hữu như vô lướt qua.

Sau đó bay lên không trung , dùng hai dãy lụa đánh tới tấp vào kết giới của Băng Du
Rầm !!! Rắc ...
Kết giới không thể chịu được liền vỡ tung , Băng Du ngã xuống nắm chặt cây quyền trượng.

Vung ra ánh sáng lưỡi liềm sắt nhọn , Nhất Khuynh né đi
" The red flame envelops the melting ice, please come here and destroy the enemies.

Bringing in the cold and hot, crushing enemies into ashes ( Ngọn lửa đỏ bao phủ lấy băng tan , xin hãy đến đây và tiêu diệt kẻ thù.

Mang trong mình sự giá rét cùng nóng bức , chèn ép địch thủ nghiền thành tro ) "
Một dãy cổ ngữ chú vang lên , vòng sáng ma pháp tỏa ra từ quyền trượng với kết cấu phức tạp.

Vòng tròn đó thật bất ngờ xuất ra một ngọn lửa đỏ cùng băng ở giữa hình thành trụ dài ngang lớn lao tới Nhất Khuynh mang theo ma lực mạnh mẽ.

Nhất Khuynh nhìn sức mạnh đó , mỉm cười nhẹ nhàng
Rầm !!!!
Máu tanh hòa tan cùng thịt , mọi thứ nát bấy.

Làn khói tản ra , Nhất Khuynh vẫn bình an vô sự mà đứng đó khiến Băng Du đang mỉm cười liền ngây dại.

Hóa ra là Juz đã đỡ thay cho nàng ta , Nhất Khuynh đưa tay cười mị hoặc
" Thật là có khí thái nam nhi nha~ ...!những con thiêu thân lao vào lửa ...!àh ha~ "
Băng Du chống xuống quyền trượng , cơ thể đã bắt đầu mệt mỏi bởi nguồn ma pháp lớn mạnh.

Cơ thể cô ta phát ra ánh sáng trắng , Nhất Khuynh bay lên tiếp tục đánh xuống , tưởng chừng lụa đỏ sẽ kết liễu cô ta.

Nhưng từ không trung một tiếng chim vang lên , thân ảnh cao lớn bao phủ Băng Du hứng chịu đòn đánh tưởng chừng như nhẹ nhàng đó.

Âm thanh kêu lên thảm thiết , Nhất Khuynh mỉm cười quyến rũ múa , bước chân uyển chuyển đến bên Jix đang dùng ánh mắt si mê nhìn nàng ta.

Một màn trêu ghẹo bắt đầu , tên đó đứng như khúc gỗ.

Còn Nhất Khuynh lại liếc mắt đưa tình múa vòng quanh câu dẫn , dãy lụa vẫn đánh vào cơ thể Yomi.

Một bên mỹ nữ mềm mại câu tâm , một bên lại như giết người đả thương kẻ khác.

Đến khi Yomi đến giới hạn , liền kéo Băng Du bay lên trời.

Cho cô ta ngồi vững trên thân mình
" Chủ nhân "
" Yomi , em có sao không ? "
" Không ạ "
Nhất Khuynh liếc mắt lên , sau đó nhẹ nhàng rời khỏi tên Jix đó.

Bàn tay đưa ra vuốt khẽ cằm hắn , sau đó quyến rũ nháy mắt rồi bay lên đuổi theo.

Trên không trung , Băng Du nhắm mắt lại thở sâu
" Chủ nhân , người không nên sử dụng tiếp ma pháp cổ xưa "
" Ta phải làm , vì mọi người , vì trường Magic Aure.

Vì cả Vương Quốc Marvelous này , thì dù cho ta có tan xương nát thịt cũng sẽ bảo vệ họ đến cùng "
Đôi mắt Băng Du hiện lên sự kiên định , trong tâm trí hiện lên khoảnh khắc những người vì mình mà ngã xuống.

Trong tâm đau thắt , tiếng nói Nhất Khuynh cười cười vang lên
" Thật cảm động ah~ ...!thật khiến người ta xao xuyến~ "
Đối với bộ dạng cà lơ phất phơ của nàng ta , Băng Du siết chặt tay nhìn xuống những người đã bị thương trầm trọng.

Cả hai đối diện nhau , Băng Du đưa quyền trượng lên.

Hét lớn
" Holy Land, please bestow grace, I am the princess Almira who is imbued with royal blood.

Great gods of nothingness, please listen to my request.

Give me the strength to protect my loved ones, enveloping the whole Kingdom as my arms.

Use both heart and soul to love those who exist on Marvelous.

And for the souls to disappear, to return to the Gods ( Hỡi vùng đất Thánh xin hãy ban đến sự ân huệ , ta là công chúa Almira mang trong mình dòng máu hoàng gia.

Hỡi các vị Thần vĩ đại ở cõi hư vô , xin hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của con.

Ban cho con sức mạnh bảo vệ những người thân yêu , bao bọc cả Vương Quốc này như vòng tay của người.

Dùng cả trái tim và linh hồn để yêu thương những người đang tồn tại trên Marvelous.

Và cho những linh hồn đã tan biến , được trở về với Thần ) "
Âm thanh nghẹn ngào vang lên , nước mắt Băng Du chảy xuống một giọt tựa như pha lê.

Ánh sáng mạnh mẽ được tụ lại từ đóa hoa sen , Nhất Khuynh tà tà nhìn vào sâu trong đôi con ngươi xanh lam nhạt đó.

Tận sâu đáy mắt là một sự yêu thương mãnh liệt cùng hận thù và tiếc nuối.

Ánh sáng đó thật mạnh mẽ , cùng lửa và nước dung hòa vào thành một quả cầu ánh sáng.

Mọi người phía dưới nhìn lên , dù không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy sức mạnh bộc phát kia.


Thiên Sơ kinh hãi nhấp miệng
" Đừng ...!con cũng sẽ bị thương ...!Dừng lại ...!"
Vụt !!!!! BÙM ...
Nhưng tiếng nổ từ trên không đã hoàn toàn khiến mọi người ngây dại , ánh sáng đó thật hoa lệ và xinh đẹp.

Băng Du đau đớn hứng chịu những vết rách do ma pháp đó gây ra , máu chảy thấm đẫm một mảng.

Cả Yomi cũng không khá hơn , khi làn khói tản ra .
" Khụ khụ khụ ...!"
Nhất Khuynh chật vật ho khan , Băng Du hai mắt sững sờ nhìn những vết tích sát thương đã chớp mắt một cái liền lành lại trên cơ thể mịn màng của Nhất Khuynh.

Cổ họng một dòng nhiệt lưu nóng , phun ra máu đỏ.

Nhất Khuynh đưa tay vẫy khói , mỉm cười tà mị câu lại khóe mắt tựa như trăng lưỡi liềm.

Sau đó biến mất trước sự thống khổ tràn ngập trong đôi con ngươi của cô gái đối diện.

Băng Du cúi đầu siết chặt tay , đám người phía dưới không thấy rõ.

Nên ai cũng nghĩ rằng Băng Du đã thắng , học sinh reo hò vui vẻ.

Đồng loạt quỳ xuống
- THAM KIẾN CÔNG CHÚA ALMIRA , THÁNH NỮ CỦA CẢ VÙNG ĐẤT MARVELOUS
Âm thanh đó thật hùng vĩ và oanh liệt biết bao , trong tâm mỗi người đều sâu sắc ghi khắc lại chiến công và sự hoa lệ của Băng Du.

Nhưng có ai nào biết , cô ta đã bại ...!Từ đầu tới cuối cô ta hoàn toàn thua
Tách !!!!
Nước mắt chảy xuống bộ lông của Yomi , máu vẫn tuôn trào như vậy.

Cắn chặt môi không phát ra tiếng nấc , tận cùng đôi mắt hiện lên sợ hãi cùng bất lực.

Ngay từ đầu người nắm giữ cuộc chơi là Nhất Khuynh , sự chết chóc vẫn còn vươn đọng.

Nàng ta đang chơi đùa Băng Du , càng khiến một cỗ cảm giác nghẹt thở nén lại ngay ngực ...
" T ...!thật ...!k ...!khó chịu ...!"
Bọn phù thủy đen đã sớm không thấy tung tích.

Thiên Sơ phía dưới mỉm cười nhìn lên dịu dàng , nhắm mắt chắp tay lại
" Xem ra ...!Vương Quốc ta được cứu rồi "
_____________________________
Cô bước đi trong vườn hoa nhìn lên không trung phía xa , thân ảnh đơn bạc thật sự diễm lệ lại huyền ẩn.

Gương mặt bình tĩnh như làn nước êm ái , nhưng đôi con ngươi lại lóe lên tia chế giễu
" Hãy hi vọng đi hỡi những con rối tội lỗi , các ngươi càng cho đi thứ tình cảm ấy bao nhiêu.

Sẽ càng chìm đắm trong sự tuyệt vọng bấy nhiêu , ta chờ đợi ...!đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt thống khổ , căm hận , đau đớn tận cùng của các ngươi ...!ha~ "
Âm thanh không nhanh không chậm như hữu như vô mà rơi vào cơn gió , cô vén lọn tóc mỉm cười nhẹ sau đó bước đi.

Trong gian nhà kính đầy hoa hồng , lần nữa thật kiều mị , nhưng sự tà ám bí ẩn lại luân chuyển.

Đêm nay ánh trăng đã bị che phủ bởi vầng mây đen , dưới biển máu tanh nồng nó dường như cũng nhiễm đẫm một màu huyết nguyệt.

Sấm chớp vang lên , đôi khi phát ra tia sáng cùng âm thanh dữ tợn.

Cô bước vào , đôi chân bước đi phát ra tiếng lộp cộp.

Cô cầm lên bình tưới hoa , nhẹ nhàng tự nhiên tưới nước.

Âm thanh vang lên trong không gian kính
" Thật ra anh là ai ? "
" ...!"
" Theo dõi chúng tôi trong rừng cấm , biểu hiện luôn kỳ lạ.

Thân phận của anh là gì ? "
Cô bình đạm hỏi , bước chân di chuyển đến dãy hoa khác.

Mọi thứ thật yên tĩnh ...
Đoàng !!!!!
Tiếng sét vang lên phút chốc sáng tỏ khiến nhà kính bùng lên thấy rõ mọi thứ.

Một nam nhân lưng thẳng tắp , những quyển sách đặt trên bàn cùng mắt kính.

Mái tóc đen đã được vuốt lên gọn gàng ra sau gáy.

Dung nhan tuấn mĩ hiển lộ , đôi mắt xám tro lạnh lùng.

Cả thân hình là bộ đồng phục trắng tươm phẳng phiu , hai tay đút túi quần đứng phía sau cô một khoảng.

Mọi thứ trở lại huyền ảo , tiếng nói khàn khàn trầm thấp
" Em biết rõ rồi còn gì ? "
" Ah~ ...!vậy tôi đây có nghĩa vụ bắt anh "
Cô vẫn tưới nước , âm thanh có chút lạnh lẽo truyền trong nhà kính.

Nam nhân đó vẫn bình đạm , bước tới ôm lấy eo cô , tựa cằm lên vai cô
" Tôi sẽ không để em bắt được "
" Vậy thì mời quý ngài đây rời khỏi Magic Aure "
Cô cũng mỉm cười nói , mặc cho hắn ôm lấy.

Bàn tay Lăng Vũ đưa lên cầm lấy tóc cô vuố.t ve , đưa lên mũi ngửi.

Lạnh lùng
" Tôi không thể đi "
" Vậy ngài không sợ tôi nói thân phận của ngài cho các trưởng lão biết ? "
Cô hơi quay đầu liếc mắt , hàng mi bao phủ con ngươi như ẩn như hiện thật quyến rũ.

Lăng Vũ ngắm nhìn , môi hơi đưa lên hôn vào má cô thật nhẹ.

Như chuồn chuồn lướt qua
" Em sẽ không làm thế "
" Hừ ! Từ trước đến nay tôi ghét nhất là khi người khác suy đoán tâm tư của mình "
Cô quay người lại đối diện hắn , Lăng Vũ nhìn xuống cô.

Bàn tay đưa ra vu.ốt ve làn da non mịn mềm mại trên mặt cô
" Em thật đẹp ...!"
" Ha~ ...!đừng tưởng chỉ có một câu ca ngợi tôi liền bỏ qua cho anh "
Hắn buông tay hạ xuống , nắm lấy bàn tay cô.

Nhìn nụ cười chế giễu trên đôi môi nhợt nhạt đó , nâng bàn tay thon dài mịn màng lên.

Cao quý hôn xuống
" Vậy em muốn gì ? "
" Ngài có thể cho tôi cái gì ? "
" Tôi không có cái gì ngoài tấm thân này "
Hắn liếc mắt nhìn lên , gương mặt vẫn rất bình đạm tự nhiên.

Đôi mắt có một mảng tà ám lạnh lùng khó nắm bắt ...!Cô nhướn mày
" Ngài xem giá trị của tôi chỉ có nhiêu thôi sao ? "
" Giá trị của em là vô giá "
" Ngài đang tự nói mình vô giá sao ? "
" Cả hai ta là vô giá của nhau , vì vậy nên ở cùng một chỗ "
( Giải thích cho ai không hiểu : Anh này ý nói chỉ có thể lấy thân báo đáp , chị nhà lại hỏi giá trị của mình chỉ có bao nhiêu là đang ám chỉ tấm thân của hắn thật rẻ mạt.

Lăng Vũ sau đó nói cô vô giá , cũng như việc cô vô giá phải đi song hành với người tương tự.


Một câu trả lời nói lên hai ý nghĩa )
Lăng Vũ vẫn rất bình tĩnh , cô nhếch môi cười đưa ngón tay lên mũi hắn
" Nếu tôi không thích ? "
" Bắt , trói "
" Muốn chơi trò bạo lực ? "
" Sẽ dịu dàng "
" Hừ ...!"
Cô cười lạnh quay đi , thì bị Lăng Vũ kéo lại.

Hắn xoay người cô , hôn xuống đôi môi , nhẹ nhàng cạy khóe miệng cô ra xâm phạm vào.

Hai thân ảnh trãi bóng dài , tiếng sét oanh động bên ngoài dường như không thể ảnh hưởng tới họ.

Sau sự giận dữ và gào thét kia , cơn mưa rốt cuộc trút xuống , âm thanh bắt đầu lấn áp tất cả.

Hai thân ảnh bên trong hôn nhau triền miên , không quan tâm bất cứ thứ gì.

Cơn gió cuốn qua điên loạn , Thịnh Phong Thần đứng dựa lưng vào nhà kính , thân ảnh đơn bạc lạnh lẽo luôn tỏa ra hàn khí.

Nhìn cơn mưa xối xả mù mịt ngay trước mắt , đưa tay lên cảm nhận bóng đêm vô tận ...
" Phải làm sao khi không thể có được ? Em là một dãy bóng tối vô định , bước chân tôi đang lạc lối.

Tựa như kẻ mù không thể phân định được phương hướng , mọi thứ là một màu đen.

Dẫu biết rằng không thể , nhưng cả linh hồn đã bị bóng đêm ấy nhấn chìm và ăn mòn.

Cả tôi ...!và hắn ...!mãi mãi không bao giờ có được em ...!không thuộc về chúng tôi , em không thuộc về thế giới này ...!Không bao giờ có thể nắm giữ được màn đêm huyền bí , chỉ có em ...!dẫn dắt chúng tôi vào sự giam cầm "
Thịnh Phong Thần nhắm mắt lại buông lỏng tay tựa đầu vào kính , nụ cười vươn lên thật lạnh lẽo.

Tiếng mưa như trút xuống cơn thịnh nộ , vang lên thanh âm thật êm ái và dễ chịu.

Nhưng cũng thật lạnh lẽo đến tê lòng , cùng mùi máu tanh luân chuyển càng khiến mọi thứ trở nên tà ám và đáng sợ ...
______________________________
Ngày hôm sau , các trưởng lão và giáo viên đã được điều trị.

Học sinh trong trường vẫn còn một phen hoảng loạn sợ hãi , đám nhân thú vẫn chỉ có thể giam giữ A Nhĩ Hoàng.

Cẩn Duệ lạnh mặt nhìn kẻ đang điên loạn gào thét bị vòng ma pháp bao phủ giam lại kia .
" Cậu ta hoàn toàn mất đi nhân tính "
Kỳ Anh nâng gọng kính lạnh lùng nói , mở ra tập tài liệu xem xét.

Cẩn Duệ hỏi
" Bị gì ? "
" Cái này , hình như là ...!"
Cạch !! Rầm
Kỳ Anh đang định nói thì cánh cửa mở tung , Foudi từ ngoài đi vào.

Vẻ mặt mệt mỏi vì thể lực chưa khôi phục , nhìn A Nhĩ Hoàng mà đau khổ nói
" Hoàng Tử quả nhiên ...!"
Cẩn Duệ và Kỳ Anh nhìn Foudi đề phòng , hắn ngước lên thấy vậy liền giải thích
" Yên tâm , tôi không trúng loại thuốc kỳ quái đó.

Tôi may mắn chạy thoát , nhưng cả khu rừng và tộc chúng tôi đã bị khống chế bởi loại thuốc mang tên Dịch Hoán kia.

Trước lúc ngất tôi đã định nói cho mọi người , nhưng lại chưa kịp.

Loại chất lỏng này khơi dậy sự khát máu và dã tính của cả bộ tộc , kể cả cây cối cũng bị biến hóa "
Foudi thở dài bước tới chỗ quả cầu ma pháp đang giam cầm A Nhĩ Hoàng , lẳng lặng nói.

Cẩn Duệ và Kỳ Anh nhìn nhau, từ ngoài Fry đi vào nói
" Chị ơi , trưởng lão có chuyện gấp bảo hai người đến phòng bệnh "
______________________________
Trong căn phòng lớn sáng sủa , Hoàng Hậu Mira đang ngồi một bên đau lòng dịu dàng chăm sóc cho cô gái đang nằm trên giường bệnh trắng tinh.

Cả cơ thể yếu ớt phát ra sinh lực , gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt.

Mái tóc bồng bềnh màu vàng sóng xõa dài , mọi người đều tập hợp đầy đủ.

Cẩn Duệ hỏi
" Có chuyện gì sao ạ ? "
" Các con có sao không ? Vết thương thế nào rồi ? "
Thiên Sơ nhìn qua hỏi , Cẩn Duệ mỉm cười nhẹ
" Ổn ạ "
" Tốt , tiểu Du hiện đang bị thương trầm trọng do bộc phát sức mạnh quá nhiều.

An Nguyệt trưởng lão thì mù , Ngỗ La thì đã hi sinh.

Các con mỗi người ma pháp đều đang rất yếu , bộ tộc nhân thú bị xâm hại.

Cả khu rừng Finic bị phù thủy đen chiếm đóng sử dụng.

Nay còn có thêm một tin xấu ...!các tinh linh rừng cấm đã biến mất "
Âm thanh Thiên Sơ mang theo mệt mỏi , bà ngồi xuống ghế.

Không khí trong phòng lắng đọng.

Cẩn Duệ siết tay kìm nén nước mắt , cắn răng
" Lũ độc ác đó ...!"
" Tại sao lại biến mất ? "
Kỳ Anh nâng gọng kính hỏi , Thiên Sơ thở dài
" Không thể biết rõ đã bao lâu , cũng như việc vì sao biến mất.

Mọi thứ tồi tệ ập đến một lượt "
Niêm Liễn nhìn qua Băng Du đang nằm ngủ trên giường , trái tim co thắt.

Chấn tĩnh nói
" Từ bao giờ mà phù thủy đen lại có thể bày ra những mưu kế như vậy , mọi người không thấy kỳ lạ sao ? Rốt cuộc nó nói lên ý nghĩa gì chứ ? Muốn làm chúng ta thiệt hại tinh thần và sinh mệnh sao ? "
Linh miêu Albert bên cạnh bay lơ lửng , cũng cất tiếng
" Chủ nhân ta nói đúng , ta cứ cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Một mối nguy hiểm ở phía trước "
" Ừ !! Ta hiểu lời hai con , nhưng chúng ta không rõ thế lực thứ 3 kia là ai.

Họ cũng muốn thống lĩnh thế giới phù thủy , ta giờ đây không còn có thể phân định rõ những chuyện trước mắt "
" Phải !! Mọi chuyện thật hỗn loạn "
Cẩn Duệ hạ mi mắt nói , có lẽ giờ phút này bọn họ đang cảm thấy rất ngạt thở cùng với mớ cảm xúc hỗn loạn trong tâm trí ...!Họ không thể biết được mục đích của đối thủ là gì , nếu có ...!họ chỉ nghĩ những kẻ đó muốn thống trị thế giới phù thủy.

Hoàn toàn đùng đẩy những con người ở đây đến vách của vực thẳm
" Khụ khụ ...!em ...!em sẽ không bao giờ ...!khụ khụ ...!tha thứ cho họ ...!Em sẽ bảo vệ mọi người ...!và cả thế giới này "
Âm thanh yếu ớt nhưng lại tràn ngập sự kiên định khiến tất cả sững sờ nhìn xuống , Băng Du đã tỉnh lại.

Trong đôi con ngươi xanh lam nhạt kia đã dần hiện lên tia sáng tỏ cùng thanh tĩnh đến lạ thường.

Trong đôi mắt đó như chứa đựng tất cả sự kiên định và những con người đang tồn tại trên vùng đất thiêng liêng này.

Thật đẹp ...!đệp đến mức khiến người ta không thể kháng cự , nguyện dâng hiến cả trái tim mình để tin tưởng.

Sự không khuất phục ...!và cam lòng ấy , đã hoàn toàn khiến mọi người trong phòng bất giác tìm lại ý nghĩa và ánh sáng.

Thiên Sơ mỉm cười vu.ốt ve mái tóc cô ta
" Ta tin tưởng con , công chúa Almira "
Cô đứng một bên nãy giờ im lặng , đôi mắt hiện lên tia cười thõa mãn.

Quả nhiên ...!chính là không đầu hàng , thậm chí còn dâng lên một tình yêu mãnh liệt hơn như thế.

Con người khi bị đẩy đến bước đường cùng , mọi cảm xúc , tình yêu , lý trí , sức mạnh đều sẽ không có giới hạn.

Một trái tim cùng chung nhịp đập ...!Ha~ ...!tốt lắm ...
_____________________________
Sau khi khôi phục , Băng Du lập tức lao vào tập luyện.

Hội Đồng Phù Thủy cũng đã bắt đầu làm việc lại , họ cho Cẩn Duệ và Kỳ Anh đi vào rừng cấm để xem chuyện gì xảy ra.

Sau đó các trưởng lão đã tự mình giám sát canh chừng rừng Finic , An Nguyệt trưởng lão từ chối chữa mắt.

Bà nói muốn dùng điều này để làm động lực ...!Thế giới phù thủy bình yên , bà sẽ sáng mắt ...
Cô bước đi trên dãy hành lang , nhìn thấy Băng Du đang cầm một chậu hoa Dương Tử bước đi.

Mỉm cười nhạt sau đó không quan tâm ...
" Anh Phong Thần ...!"
Băng Du nhìn quanh khu vườn , một cơn gió lướt qua.

Nam nhân đứng vững trên nền cỏ
" Chuyện gì ? "
" Em nghe nói anh thích loài hoa này , liền tự tay trồng tặng anh "
Băng Du mỉm cười tự tin càng thêm xinh đẹp , đưa ra chậu hoa nở bừng hình tròn với những đường xếp ly ngoằn nghoèo.

Đôi mắt đen tuyền vẫn lạnh lẽo , đưa tay nhận lấy
" Cảm ơn "

" Vâng "
" Em đang học ma pháp ? "
" Dạ phải "
Băng Du gật đầu , đôi mắt hiện lên tia sáng.

Hắn lạnh nhạt nói
" Tôi dạy em "
" Hả ? ...!V ...!vâng ...!cảm ơn anh "
Băng Du lúc đầu là ngơ ngác , sau đó vui vẻ cười như ánh mặt trời.

Tia nắng chan hòa chiếu rọi lên cả ngôi trường ...
Cô bước đi , bên cạnh từ bao giờ đã có Lăng Vũ đang ôm sách cúi đầu đi theo.

Cô đã chấp nhận không nói ra thân phận của hắn ...!Đôi mắt đỏ lóe lên tia sáng nhọn hoắc lạnh tanh , nhanh đến mức không thể xác định.

Mỉm cười hỏi
" Anh làm gì mà cứ đi theo tôi ? "
" ...!"
" Tôi có được tính là nuôi sói trong nhà không nhỉ ? "
" Nuôi chồng , không phải sói "
Cô dừng lại bước chân , mỉm cười chế giễu.

Hơi cúi người thủ thỉ bên tai hắn mị hoặc
" Anh là mắc bệnh tự kỷ sao ? "
" Nếu em nghĩ vậy thì cho là vậy "
Cả hai thân ảnh thật sự ái muội , cơn gió lướt qua mát mẻ.

Từ gốc xa một thân ảnh đang mang theo sát khí nhìn cô , bàn tay siết chặt lên tường hiện rõ sự căm phẫn
______________________________
Màn đêm buông xuống , trong lâu đài nguy nga hùng vĩ lại mang theo sự tà bí.

Đám phù thủy khoác áo choàng đen đứng hai bên , ngọn đuốc lửa đỏ càng khiến mọi thứ thêm u ám ...
Đoàng !!! Phanh
Nguyệt Thế tay phải cầm quyền trượng , tay trái quơ ra một đường dài đánh ngã Lăng Vũ dưới sàn nhà.

Nam nhân chịu đựng cơn đau nhói dưới bụng , nhìn lên nữ nhân đang gương mặt tức giận vặn vẹo.

Sắc bén nhìn hắn
" Con có biết mình đang làm gì không hả ? Ta cho con thời gian ba ngày , giế.t chế.t Ngân Linh Ngạo Cơ cho ta "
" ...!"
Hắn đứng lên phủi bộ đồng phục trắng , Nguyệt Thế thấy hắn không nói gì càng trầm mặt.

Nhìn qua bóng dáng áo đen đó
" Con bé đã báo cáo cho ta hết rồi , con có còn biết thân phận của mình không ? Hả ??? "
Âm thanh rít dài sắc lãnh , Lăng Vũ lạnh lùng liếc qua thân ảnh áo đen kia khiến cô ta run lên một cái.

Nguyệt Thế chĩa quyền trượng vào hắn
" Crescent night ( Lưỡi liềm bóng đêm ) "
Ba ánh sáng ma pháp đen sắt nhọn lao tới , Lăng Vũ không né mà hứng chịu nó xuyên qua người mình.

Tuy không bị thương , nhưng bên trong lại đau đớn nhứt nhói.

Khóe miệng chảy ra dòng máu tươi đỏ , hắn vẫn đứng vững lạnh mặt không cảm xúc.

Nguyệt Thế siết chặt quyền trượng , dậm mạnh xuống sàn tạo nên tiếng vang thanh lãnh.

Tức giận vung áo choàng ngồi xuống ghế
" Con làm vậy là có ý gì ? Hả ? "
" ...!"
" Con yêu cô gái đó ? "
" Phải "
" Nhưng cô ta là phù thủy Ánh Sáng "
" ...!"
" Lăng Vũ !!! Con có tin ta giam con lại không ? Con quên nhiệm vụ của mình rồi hay sao ? Hả !? "
" ...!"
Âm thanh Nguyệt Thế tức giận , hắn vẫn lạnh lùng đứng đó.

Nữ nhân khoác áo choàng đen bên cạnh siết chặt tay , cơ thể tỏa ra sát khí.

Nhìn Lăng Vũ hỏi
" Cô ta có gì tốt mà ngài lại yêu chứ ? "
Hắn liếc qua , đôi con ngươi xám tro xẹt qua lưu tinh màu máu khiến người đó bất giác lùi lại.

Nguyệt Thế trầm mặt , hỏi
" Con có giết cô gái đó hay không ? "
" ...!"
" Con muốn làm phản ? "
" Không ...!"
" Được rồi !!! Con muốn làm gì thì làm , nhưng nội trong 7 ngày phải tìm ra công chúa bóng tối còn đang ngủ say.

Nên nhớ ...!công chúa là người được chọn bởi đấng quyền năng vô hạn bóng đêm.

Chúng ta cần sức mạnh đó , con với vai trò là Vương Tử của Sarat , nên nhớ nghĩa vụ của mình là trên hết.

Đi đi , đừng khiến ta thất vọng "
" ...!"
Lăng Vũ gật đầu quay người đi không nói câu nào , cả nữ nhân kia cũng nối bước theo sau.

Nguyệt Thế siết chặt quyền trượng , cất tiếng
" Nguyệt Đàng sứ "
Từ chánh điện đi vào một cô gái xinh đẹp , chiếc áo khoác bác sĩ trắng.

Nụ cười trưởng thành nhẹ nhàng , đó không ai khác là Tà Y.

Cô ta hơi khom người , đưa tay ngang bụng
" Có chuyện gì thưa Nữ Hoàng ? "
Nguyệt Thế gương mặt dịu lại , mỉm cười nói
" Kế hoạch và loại thuốc của ngươi thật hoàn hảo , chúng ta nên làm gì tiếp ? "
" Ôi~ ...!với vẻ đẹp và sự kiêu sa của người , Nữ Hoàng vĩ đại của Vương Quốc Sarat.

Việc thành công là điều hiển nhiên , người đã được vầng hào quang của bóng đêm mĩ lệ bảo vệ.

Nữ Hoàng của chúng ta là tuyệt đối "
Tà Y đưa tay lên nói ca ngợi khiến Nguyệt Thế trên cao hưởng thụ , đám phù thủy đen hai bên đồng loạt quỳ xuống
- NỮ HOÀNG SARAT MUÔN NĂM.

BÓNG ĐÊM VÔ HẠN TRÃI DÀI THẾ GIỚI ...!ĐẸP TỰA ÁNH TRĂNG
" Ha ha haaaaa ...!tốt , tốt lắm ...!Nguyệt Đàng sứ , ngươi nói xem ta nên làm gì ? "
" Nữ Hoàng của ta , người là vị Thần anh minh nhất.

Có lẽ người cũng biết , với sự rối loạn của đám phù thủy Ánh Sáng kia.

Chúng ta phải thừa nước đục thả câu , hiện tại rừng Finic đã bị ta khống chế.

Nơi tiếp theo có thể giúp đỡ họ , cũng như hiện tại không thể kháng cự được chúng ta ngoài Thánh Quốc Kỵ Sĩ ra thì còn ai ? "
Nguyệt Thế nheo mày , đôi mắt Tà Y híp lại tạo thành đường cung lưỡi liềm như hồ ly .
" Ngươi nói đúng , hiện tại Quốc Vương và Hoàng Hậu , cũng như đám con của chúng đang ở Magic Aure , nếu chúng ta tấn công bất ngờ bọn chúng sẽ trở tay không kịp.

Nhưng ...!lực lượng của nơi đó không thể xem thường.

Huống hồ bọn chúng có thể dịch chuyển để trở về "
Tà Y cúi đầu , sau đó ngước lên mỉm cười thành thục.

Từng bước đi lên chỗ Nguyệt Thế , bàn tay nắm lấy ngai vàng vòng ra sau ám muội
" Nữ Hoàng cao quý của ta , người yên tâm ...!Dù Thánh Quốc Kỵ Sĩ có mạnh đến đâu , thì bọn chúng vẫn có điểm yếu "
Nguyệt Thế ngẩn ra , hơi nghiêng đầu đưa bàn tay thon dài lên má Tà Y.

Có chút mù mịt hỏi
" Điểm yếu ? "
" Chính là hai tên Vương Tử kia ...!"
Âm thanh ma mị cùng ấm áp đi vào lòng người , sự trưởng thành ấy thật khiến người si mê.

Cúi xuống hôn vào môi Nguyệt Thế , nụ cười vươn lên tàn độc cùng nham hiểm ...
_______________________________
Bóng tối vô hạn bao phủ cả khoảng trời , một thân ảnh đứng trên cao một nơi mà không ai có thể nhìn thấy.

Lơ lửng trên không liếc xuống đôi con ngươi đỏ thẳm ngắm nhìn cả ngôi trường như bị thu nhỏ.

Xung quanh là bốn bề cỏ xanh rộng lớn mênh mông.

Ánh trăng như ôm trọn mọi thứ , bàn tay đưa lên vén đi lọn tóc tím đang tung bay trong gió.

Thật đẹp và huyền ảo ...
" Ha ha ha~ ...!"
Tiếng cười vang lên khiến cả khoảng trời như lắng đọng , quyến rũ mị hoặc lại chứa đầy sự nguy hiểm tiềm tàng bên trong ...!Một con người ...! ? Không ...!đây đích thực là một con ác quỷ , bất cứ thứ gì cũng không thể nắm rõ ...
Cô nhìn lên , nâng mi mắt cong vút đen dày xinh đẹp ngắm nhìn khoảng trời đầy sao sáng cùng dãy thiên hà tinh quang.

Hai tay đưa ra cảm nhận cơn gió , tựa như phất phiu lúc nào cũng có thể bay đi
" Mọi chuyện thật vui~ ...!phải không ? ...!Ha ha haaa~ ...!"