Bầu trời dần ngã tối, cô từ biệt Mặc Sĩ Tuyệt Ca. Nhìn hàng cây xào xạc xung quanh, cơn gió thổi qua lạnh lẽo.
[ Ký chủ! Người định làm gì? ]
" Hử? Bệ hạ vẫn chưa ra. Ta muốn đến nơi để Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm "
[ Người biết chỗ sao? ]
" Hừ! Tất nhiên không biết "
[?? ]
" Có bản đồ không? "
[ Hiển thị bản đồ ---- Tải thành công ]
Bỗng từ mắt cô hiện lên một tấm bảng màu xanh lá nhạt trong suốt, cô theo lối mòn mà đi theo hướng dẫn. Dừng lại một chút cô thấy có một khoảng trống hình tròn. Xung quanh thì toàn là cây cối.
[ Đây là nơi cấm, và cũng là trận địa để vào nơi để Cửu Thiên Huyền kiếm ]
" Nếu ta vào chắc cũng chẳng lành lặn để đi ra "
[ Đúng vậy! Khi người khai mở cấm địa trận này. Khẳng định gây ra náo động không nhỏ ]
" Vậy có cách gì không? "
[ Dịch chuyển thần không ------ Khai mở ]
Tiểu Bát Đản vang lên tiếng nói rồi trong phút chốc cô cũng biến mất như chưa từng xuất hiện. Cơn gió thổi qua cuốn theo lá cây tạo nên cảm giác rùng rợn
___________
Trong chớp mắt cô đã đứng tại một đỉnh huyền la, theo như cô thấy thì xung quanh có vẻ lạnh lẽo và cô không ở mặt đất. Mà nơi đây được treo lơ lửng giữa không trung. Trước mắt cô không xa có một thanh kiếm rất đẹp màu xanh dương được những sợi dây xích buộc lại và cắm vào một tảng đá. Xung quanh thanh kiếm tỏa ra tiên khí lạnh lẽo
[ Đó là Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm ]
" Rất đẹp, nhưng cũng không tốt lắm "
[ Trận địa bên ngoài là để những truyền nhân đời đời phá vỡ. Nếu như có người muốn xông vào thì e rằng sẽ khiến Linh sơn phái bị rung động. Và cũng tránh cho kẻ ngoài xâm nhập ]
" Đó là lý do mỗi truyền nhân đều có Minh Châu, không đơn giản là để nhận biết truyền nhân mà còn để khai mở trận địa bên ngoài? "
[ Ký chủ thông minh ]
" Ha! Thú vị đó chứ "
[ Nơi đây tụ hội tất cả linh khí của trời đất trong thế giới này. Có thể nói nơi đây tu luyện là một điều lý tưởng. Mà ký chủ không định tạo Nhẫn Vạn Hóa và thanh kiếm của người sao? ]
" Tốt lắm! Ta cũng định như vậy "
Cô bước đến gần hơn với thanh kiếm kia
" Làm sao "
[ Người sẽ hóa tạo nhẫn trước ]
Cô nhắm mắt lại cảm nhận linh khí xung quanh, ngưng tụ chúng cô dường như có cảm giác bản thân đang lơ lửng trên không. Từ trong đầu cô như đang có rất nhiều ánh sáng sắt nhọn kết hợp lại. Tạo nên một luồn sáng vô hạng khiến ai nhìn vào cũng phải chói mắt.
Cô dần mở đôi mắt ra, nhìn đến không trung đang có một chiếc nhẫn đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Trên nhẫn còn có hoa văn tinh xảo như cổ vật. Điều đặc biệt là cô có thể thấy được, chiếc nhẫn có màu đỏ như máu. Tỏa ra hàn khí âm lãnh
[ Ký chủ đã tạo ra Nhẫn Vạn Hóa cho riêng mình. Nhưng nó vẫn đang tái tạo ]
" Ừ... "
Nói rồi chiếc nhẫn trên không trung dần biến mất, ánh sáng ngưng tụ cũng dần tan biến
[ Việc chiếc nhẫn có rộng hay không vẫn chưa biết được. Giờ thì ký chủ hãy đem Lưu Ly kiếm ra ]
Cô nghe theo hệ thống, đưa ra một thanh kiếm thủy tinh trong suốt
[ Giờ ký chủ hãy vận hành linh khí của mình. Và thanh kiếm của người sẽ xuất hiện. Nhớ là tất cả linh khí, nếu không mạnh hay yếu đều nhờ vào người ]
" Nếu yếu thì đem nấu đồ ăn "
[ Nà ní?? =°= ]
Cô đưa ra tay phải cầm Lưu Ly kiếm, đôi mắt sau lớp vải của cô nhắm lại. Từ trên không trung như đang duy chuyển, lời nói âm lãnh lại tàn độc của cô vang lên giữa không trung, còn đâu sự bình thản yên tỉnh mọi ngày
" Kiếm! Hãy nghe ta. Rơi vào tay ta, tạo ra sự đột phá. Thiên Địa truy đuổi. Dưới trời đất tạo nên những gì tinh túy nhất của trần thế. Tiếng kêu gào thống khổ của những linh hồn mang đầy oán hận. Huyết tử tạo nên dòng sông máu, THIÊN ĐỊA CHÍ KIM, VƯƠNG CỦA NGƯƠI ĐANG KÊU GỌI. HÃY THỨC TỈNH VÀ KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ NÀY "
Từ không trung bỗng nhiên tích tụ muôn vàng ánh sáng, như đang lấy đi tất cả Linh Khí của trời đất. Sự tàn độc vang vọng trong không trung, dư âm đọng lại vẫn khiến người người run sợ. Đôi mắt cô mở ra, cảm nhận sự uy mãnh từ tay mình đang đọng lại. Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm bỗng nhiên rung động như đang sợ hãi. Thậm chí còn bị nứt một mảng. Linh khí từ nó cũng dường như biến mất mà tụ lại tay cô... Tiếng kêu lẻng kẻng từ dây xích khiến người nghe dựng tóc gáy
[ Ký chủ... ]
Tiếng nói của tiểu Bát Đản vang lên sợ hãi
Bùm... Oanh...
Bỗng từ trên trời sấm sét vang lên dữ dội, màn đêm lạnh lẽo với cơn gió mạnh thổi qua. Muôn thú từ trong rừng gào thét đau đớn, những cành cây cũng bị trận gió điên cuồng cuốn qua mà gãy. Khiến cả khu rừng dường như sụp đổ. Bỗng từ mặt đất xuất hiện màu đỏ, thậm chí có cả dòng máu tươi tạo nên dòng sông. Muôn vàn cây cối bị nhấn chìm bởi biển máu, mùi tanh nồng đượm như từ những linh hồn oán than trỗi dậy. Từ không gian tiếng kêu thảm thiết vô hình đánh động cả Thiên Giới. Mặt đất sứt nẻ cho dòng máu chảy và rung chuyển mãnh liệt
______________
- Có chuyện gì vậy?
- Là mùi máu, mau báo với lão sư
- Tập hợp tất cả môn đồ
- Mau triệu tập mọi người lại
Những con người bên ngoài náo động. Một lão già đi ra trong đám người hỗn độn, mái tóc trắng và gương mặt già nua uy nghiêm. Khí chất hung mãnh khiến người cung kính
- Lão sư
- Lão sư ra rồi
Ông ta được mọi người cung kính gọi lão sư, đưa tay lên như bấm quẻ rồi ngước lên trời. Hi Vân bước lại gần
" Tại sao Thiên Địa lại nổi giận? "
" Không! Không phải nổi giận... Mà là sợ hãi. Có điều gì đó khiến trời đất sợ hãi, sấm chớp oanh đỉnh xé tan bầu trời. Địa ngục kêu gào thống khổ. Máu đỏ khắp nơi như minh chứng cho sự tàn ác và mãnh liệt đang trỗi dậy. Thức tỉnh, có một thứ gì đó đang thức tỉnh và khiến MÁU CHẢY THÀNH SỐNG. THIÊN ĐỊA RUNG CHUYỂN "
"... Sao chứ? " Hi Vân kinh hãi nhìn lên trời
" Ta không thể xem được chuyện gì đang xảy ra. Đạo hạnh của ta dường như không đủ để biết được. Từ xưa tới nay chưa hề xảy ra chuyện kì lạ này. Có một thứ gì đó... có lẽ còn đáng sợ hơn Ma Tôn, đang trỗi dậy "
Lời nói ông ta như bình thản nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự run rẫy mãnh liệt
______________
Quay lại chỗ cô, linh khí vẫn đang ngưng tụ. Nhưng dường như lại bị đánh tan bởi một luồn năng lượng vô hạn. Xung quanh như bị phá vỡ, ánh sáng trước mắt cô vẫn đang tỏa ra.
[ Ký chủ! Chuyện gì vậy? Thiên Địa đang sợ hãi. Người... ]
Cô không trả lời mà đưa tay ra, tay trái gỡ xuống mảnh vải. Đôi mắt màu đỏ của cô nhìn đến ánh sáng. Giọng nói khốc liệt, lạnh lẽo
" Thiên Địa run sợ. Oan hồn kêu gào. Thế nhân thống khổ. Hãy xé tan bầu trời, oanh động địa giới. Khiến sự uy mãnh của ngươi trở nên vô hạn. Hãy thức tỉnh đi hỡi thanh kiếm trung thành. Chủ nhân ngươi đang nơi đây. Hãy tạo ra sự đột phá khiến tam giới sợ hãi. Hãy mở mắt đi... CHO DÒNG MÁU TÀN ĐỘC TRONG NGƯỜI NGƯƠI ĐƯỢC THANH TẨY. CHO SỰ OÁN THAN CỦA CÁC LINH HỒN KHÔNG KÊU GÀO. HÃY TRỞ VỀ BÊN TA, ĐI CÙNG TA ĐẾN TAM THIÊN ĐỊA THẾ... "
Tiếng nói cô vang vọng trong không trung, từ ánh sáng bỗng tỏa ra luồn khí tà ác. Hòa quyện cùng linh khí, tạo ra sự uy áp mãnh liệt xông thẳng và xé tan bầu trời
Rầm... OANH... GÀOOOO
Tiếng sấm sét càng lớn, muôn thú cũng thống khổ kêu gào. Bên ngoài dòng máu vẫn đang chảy, thậm chí những con thú cũng chảy ra huyết lệ ( Máu từ khóe mắt) bởi sự đau đớn
[ Ký chủ! Dừng lại... ]
Tiểu Bát Đản sợ hãi kêu lên, cô không quan tâm mà bước lại gần ánh sáng đó
[ Ký chủ! Không được... Người sẽ chết. Hồn bay phách tán, đừng chạm vào nó ]
Tiếng quát của tiểu Bát Đản cũng không khiến cô dừng lại. Mà một đến gần, nhưng cô càng đến gần thì luồn khí tà ác càng mạnh như đang giận dữ
[ Ký chủ! ]
Bum!
Tiếng tiểu Bát Đản vừa dứt thì từ không trung xuất hiện một con mèo trắng như tuyết mịn màng. Đôi mắt cam to tròn sợ hãi nhìn cô. Từ cổ nó còn có một nhúm lông trắng mịn to hơn. Ba cái đuôi khoe khuẩy như báo động
" Ký chủ! Là tôi, hệ thống. Người mau dừng lại "
Cô quay qua nhìn thấy một con mèo đáng yêu vô đối đang núm lấy tà áo cô. Chân mài hơi nheo lại
" Tiểu Bát Đản? "
" Phải! Là tôi. Người mau dừng lại " Nó vừa kéo cô vừa nói. Nhưng thân hình bất quá cũng chỉ to hơn hai bàn tay cô cộng lại thì làm sao kéo nổi cô
" A! Ngươi dễ thương nhỉ "
" Ha ha! Tất nhiên "
Nghe cô khen nó bỗng buông ra, nâng mặt lên kiêu ngạo
Cô thấy vậy thì cũng đi tiếp
" À há! Aaaaa! Ký chủ, không được "
Nó mở mắt ra đã thấy tay cô sắp nắm lấy đóm sáng đó, liền la hét. Nó chạy lại nhưng đã quá muộn
Oang!
Khi tay cô chạm vào thì nó liền nổ, ánh sáng bao phủ cả một không trung
" Khụ... phốc... "
Tiểu Bát Đản bị văng ra xa, khóe miệng ho ra máu.
" Ký chủ...? "
Đám khói tan dần, tiểu Bát Đản nhìn thấy cô vẫn còn đứng đó. Trên tay là một thanh kiếm màu đen. Quai cầm có khắc hình một con rắn to màu đỏ. Đôi mắt tím như phát sáng, lưỡi kiếm sắt bén tỏa ra tà khí bị ghim một dây xích đen. Xung quanh kiếm còn có ngọn lửa đen đỏ, tạo nên sự lạnh lẽo của âm ti.
Thanh kiếm này luôn tỏa ra ác khí tàn độc, như có thể xé nát Thiên Địa bất kì lúc nào. Cô nâng nhẹ khóe môi
" Ký... chủ??? 0o0?? " Tiểu Bát Đản kinh hãi
Cô đưa tay quơ một vòng kiếm
Oang!
Từ mặt đất bỗng sứt nẻ, làn khỏi bốc lên
" Nài ní =o=?? Ôi chu choa mẹ ơi. Cứu con "
Tiểu Bát Đản bò dậy, nhìn đường cắt dài bên cạnh mình mà đổ mồ hôi.
" Ha! Mà nè, ngươi biến hình được à? "
Cô nhìn đến vết thương của nó mà nheo mài
" Đây là hình dáng của bản hệ thống. Ta vốn có kim quan hộ thể, bất kì thứ gì cũng không thể đánh động. Nhưng không ngờ lại không thể cản lại thanh kiếm này... "
" A! Ngươi dễ thương quá "
Cô ôm nó vào lòng cưng nựng
" Ý...hủ... ật ỏi. Anh iếm ầy uy ực ô ong. Nười ật ông ầm ường ( Ký chủ thật giỏi. Thanh kiếm này uy lực vô song. Người thật không tầm thường) "
Hai cái má của tiểu Bát Đản bị cô nhéo đến ửng đỏ
" Ừa... "
" Bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện, e rằng nơi đây không an toàn. Chúng ta mau thoát ra "
Nói rồi cô cùng tiểu Bát Đản biến mất, chỉ để lại sự rạn nứt cùng linh khí bị rối loạn. Bỗng từ đâu đó đi vào một đám người của Linh Sơn.
" Lão sư... "
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mặc Sĩ Tuyệt Ca liền kinh hoảng
" Chuyện này là sao? " Hi Vân đi lên chạm vào vết nứt
" Tà khí và linh khí vẫn còn dao động. Không trung bị nhiễu loạn " Lão sư trầm ngâm nhìn vào không gian vô định
" Lão sư, nhìn nè "
Tiểu Linh đi đến la lên chỉ vào Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm
" Chuyện này... " Lão sư nhìn thấy vết nứt trên kiếm liền sững sờ
"... "
Rầm!
Ông ta phát ra một chưởng xuống nền đất. Gương mặt uy nghiêm tức giận
" Ai lại to gan như vậy? "
" Chuyện này không đơn giản " Hi Vân đứng lên bước lại gần
" Hừ! Chắc chắn là Ma tộc. Bọn họ giả dạng hoàng đế thì không nói. Nhưng khi vừa đến thì lại xảy ra chuyện " Tiểu Linh oán hận nói
" Đúng! Ta sẽ không tha cho chúng " Lão sư tức giận chạm nhẹ vào thanh kiếm
" Không được! Chuyện này vẫn chưa làm rõ... " Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi lên bác bỏ
" Mặc Sĩ trưởng lão, ngài không thể nói như vậy. Ngài không thấy mọi chuyện quá trùng hợp sao? " Tiểu Linh nhìn hắn nói
" Ta... "
" Được rồi! Các con mau chuẩn bị. Đêm nay ta sẽ tiêu diệt Ma Tôn. Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm con không thể sử dụng. Thậm chí bây giờ uy lực cũng bị giảm... e rằng... " Lão sư nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca âm trầm nói
" Vậy phải làm sao? " Hi Vân nghi hoặc bước lên
" Được! Khai mở Vạn động. Ta sẽ khiến cho Ma Tộc hối hận " Lão sư tức giận quay đi để lại ba người đang kinh hãi