Hàng mi cô run nhẹ, đôi mắt mở ra. Đập vào mắt cô là tiểu Bát Đản và tiểu Huyết
" Chủ nhân! Người tỉnh rồi? "
Cô ngồi dậy đưa tay dịnh lấy đầu, hàng mài nheo lại khó chịu. Khi thấy tốt hơn cô liền nhìn xung quanh, căn phòng này phải nói là không quá đẹp. Đồ vật cũng không phải là quý giá, phải gọi là đơn sơ, giản dị. Cô ngước xuống nhìn thân thể mình, bộ y phục màu trắng ngà giản dị. Đai lưng thắt chặt vòng eo thon gọn, trên vải còn được thêu những đóa hoa mai trắng không mấy nổi bật. Phải nói rằng cơ thể này cũng rất đẹp, thân thể nữ nhân 15 tuổi có lòi có lõm.
" Lấy gương lại "
Tiểu Bát Đản nghe cô nói liền chạy lại bàn lấy cái gương đồng đưa cho cô. Từ trong gương cô nhìn thấy gương mặt của mình, chỉ khác là phía bên mắt trái có một cái bớt hình một con bướm màu tím. Mái tóc cô lưa thưa phủ lên bên mặt, phải nói rằng cái bớt này cũng rất đẹp...
" Ký chủ! Đây nè "
Tiểu Bát Đản đưa cho cô mảnh vải che đi đôi mắt khi trước ở thế giới của ma tôn
" Sao phải đeo nó? "
" Ta quên nói cho người, lần này đi Tiên sơn khả năng kiểm tra ma lực rất cao. Mảnh vải trắng này còn có công dụng che đi khí tức, áp chế linh lực. Hiện linh lực của người không ổn định, ngộ nhỡ bị phát hiện ma lực cường đại thì người chắc chắn sẽ bị chú ý. À mà ta đã giảm nhan sắc của người chỉ còn lại 5 phần xinh đẹp, nếu để lộ hết 10 phần chắc thiên hạ đảo lộn quá "
" Ừ! Chu đáo "
Cô đưa tay vỗ nhẹ đầu tiểu Bát Đản, rồi đeo mảnh vải trắng lên mắt. Tiểu Huyết nhìn đến cô nói
" Mà nhan sắc của người sẽ bị cho là quái dị vì cái bớt ở bên mắt trái đó "
" Ta biết! Cổ đại phiền lắm "
Cạch!
Cửa phòng mở ra, tiểu Huyết quấn người vào thân tiểu Bát Đản. Từ ngoài chạy vào một tiểu mĩ nhân vui vẻ. Mái tóc đen mượt mà ngắn ngang vai, chỉ có nắm tóc buột cao là dài tới eo. Đôi mắt to tròn nâu đồng hiện lên tia vui vẻ, mũi cao. Môi anh đào chúm chím. Làn da trắng mịn hồng hào. Thân hình cao 1m50, y phục của người tập võ màu trắng vàng.
" Ngân Tinh tỷ tỷ "
[ Thông tin: Lãnh Băng Tâm, 14 tuổi, là nữ nhi ruột thịt của thừa tướng. Có thể nói là muội muội của nguyên chủ. Cũng là một nữ phụ, vì trót yêu một trong những nam chủ mà bị giết chết.
Tính cách: Hơi ướng bướng, hóng hách nhưng lại rất thương nguyên chủ, dù biết không phải tỷ muội ruột. Khi nghe người khác nói gì không hay về nguyên chủ liền tức giận đánh người đó.
Tu vi: Cấp 1 Tam Giai ]
Cô nghe xong liền nheo mài, nhìn đến muội muội tên Băng Tâm đang vui vẻ chạy đến
" Tỷ tỷ, sao tỷ còn ngồi đây. Chúng ta chuẩn bị khởi hành thôi "
" Tỷ biết rồi "
" He he! Lần này được lên Tiên sơn tu luyện thật vui. Muội rất háo hức "
" Ừ! Muội ra ngoài đi, tỷ cần chuẩn bị một chút "
" Vâng! "
Nói rồi cô nhìn Băng Tâm ra ngoài, sau đó liếc qua tiểu Bát Đản hỏi
" Sao lần này thông tin rõ ràng vậy? "
" Do ta được thăng cấp y^o^y "
" Vậy Cấp 1 Tam Giai là sao? "
" À quên nói cho ký chủ biết. Mỗi người tu luyện đều thăng ra cấp bậc khác nhau. Có tới 10 cấp, mỗi cấp có 5 Giai. Trong đó Nhất Giai là lớn nhất... "
" Ma pháp sư hay kiếm sĩ đều như vậy "
Tiểu Huyết bổ sung thêm
" Vậy còn ta? "
" Chủ nhân hiện tại là Cấp 2 Ngũ Giai "
Cô gật nhẹ đầu rồi đứng lên, cầm lấy gói hành lý trên bàn đi ra ngoài.
_______________
Giờ đây ngay cửa phủ có rất nhiều người, cô nhìn một người đàn ông trung niên uy nghiêm đứng đó dặn dò Băng Tâm đủ thứ
[ Đó là Lãnh Ngạo, thừa tướng của phủ này. Cũng là người nhận nuôi nguyên chủ ]
Cô lặng nhìn một phu nhân đứng bên cạnh Lãnh Ngạo, bà ta dù đã qua tuổi trung niên nhưng nhan sắc vẫn còn rất đẹp. Xem ra dưỡng rất kĩ...
[ Đó là chính thất của Lãnh Ngạo, cũng là mẫu thân của Lãnh Băng Tâm. Hàn Mai ]
Hàn Mai đang cầm khăn chấm chấm nước mắt, bỗng nhìn qua cô rồi đi tới. Giọng nói dịu dàng
" Ngân nhi! Con phải chăm sóc cho muội muội. Còn phải nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bị bệnh. Còn nữa, nếu trên đường gặp phải chuyện gì cũng phải cẩn trọng, bảo vệ mình. Con là thân nữ nhi, đừng để chịu oan ức. Ca ca của hai con hiện đang làm nhiệm vụ, nếu có gặp nó thì chuyển lời hỏi thăm giúp ta. Đây là ngân lượng ta để riêng cho con, phải ăn uống đầy đủ. Đừng để bị thiếu chất, mùa lạnh nhớ mặc áo ấm... "
Cô nhìn Hàn phu nhân luyên thuyên mãi, nước mắt chảy dài dặn dò cô
[ Hàn Mai rất yêu thương nguyên chủ, xem người như con ruột. Lúc nào cũng bảo vệ nguyên chủ, nhưng tính tình nguyên chủ trầm lặng nên ít khi tiếp xúc với Hàn phu nhân. Chỉ muốn tìm lại thân sinh ]
" Nữ nhi biết rồi "
Cô nhẹ nhàng nói, cầm lấy ngân lượng cất vào. Lãnh thừa tướng cũng đi qua thở dài
" Con phải cẩn trọng mọi việc, đừng để chịu uất ức. Có chuyện gì gởi thư về, ta chắc chắn sẽ giải quyết giúp con "
[ Lãnh Ngạo cũng rất quý nguyên chủ ]
" Vâng! Đa tạ phụ thân "
" Phụ thân! Tiểu Mỹ đâu? "
Băng Tâm đi lại hỏi. Thừa tướng không nói gì phất tay, hạ nhân đi ra, trên tay cầm một cái rỗ. Trong đó có một con vẹt cầu vòng xinh đẹp
" Tiểu Mỹ, ngươi lại lười biến "
" Được rồi! Hai con đi đi "
" Tạm biệt phụ mẫu "
Cô cùng Băng Tâm bước lên xe ngựa khởi hành. Tiếng xe lộp cộp lộp cộp vang lên, Băng Tâm vén màng nhìn vương phủ ngày càng xa, đưa tay ra vẫy chào nói lớn
" Phụ mẫu an tâm, nữ nhi sẽ tự bảo trọng. Hai người nhớ phải giữ gìn thân thể, nữ nhi sẽ khiến hai người tự hào "
Nói rồi Băng Tâm hạ màng xuống nhìn qua cô
" Tỷ tỷ! Lần này sẽ là hành trình mới của chúng ta "
Băng Tâm vừa nói vừa cười, cô dựa lưng vào ghế hỏi
" Tới Tiên sơn mất khoảng bao lâu? "
" 1 tháng nữa, cũng là lúc Tiên sơn lựa chọn đồ đệ. Không biết muội sẽ được nhận ai làm sư tôn "
Cô im lặng không nói gì, nói chuyện qua suy nghĩ với tiểu Bát Đản
' Nữ9 cũng tới trong kỳ tuyển chọn đó? '
[ Phải! ]
' Hừ! Ta thấy hứng thú rồi đó... '
Tiểu Bát Đản cùng tiểu Huyết nằm trên đùi cô nhắm mắt ngủ, nhưng trong lòng lại thầm đổ mồ hôi...
[ Ký chủ! Đừng quá tùy hứng, mọi việc phải cẩn trọng ]