Ái Linh vừa dứt lời, từ phía trước chạy tới một đoàn xe ngựa và kị sĩ. Tất cả quỳ xuống
" Tham kiến công chúa "
Băng Tâm bĩu môi nói
" Khoe khoang "
Song Thành khoanh tay đứng đó nhìn qua khinh bỉ
" Ha! Ngươi được như vậy không "
Băng Tâm liếc qua Song Thành không nói gì, nhìn đến một nam nhân mặc đồ kị sĩ đang từ trên ngựa bước xuống. Mắt diều hâu, mài rậm anh tài. Mũi cao, môi mỉm cười. Làn da màu lúa mạch, y phụ kị sĩ trắng bảnh bao tiến tới trước mặt Ái Linh
" Thần là Tả tướng tiên phong Lãnh Tuấn, được lệnh đến đón người thưa công chúa. "
Ái Linh vuốt tóc mỉm cười nhẹ
" Nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp mặt. Phiền ngài rồi "
Lãnh Tuấn mỉm cười nhìn đến Ái Linh, hai mắt dao động
" Công chúa quá lời "
Băng Tâm nhìn thấy kị sĩ đó, trên mặt nở nụ cười. Chạy lại ôm lấy Lãnh Tuấn, mọi người đều kinh ngạc. Trong đó Song Thành nhìn thấy, tức giận nói
" Nữ nhân mà không có ý tứ. Ngươi không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân sao? "
Băng Tâm không màng tới lời nói của Song Thành, ngước lên nhìn Lãnh Tuấn
" Ca ca, lâu quá không gặp "
Lãnh Tuấn mỉm cười vuốt tóc Băng Tâm
" Muội cứ như vậy, đã lớn rồi "
Ái Linh nhìn đến nheo mài
" Đây là muội muội của huynh? "
" Phải! Thưa công chúa "
Song Thành nheo mài, nói khẽ
" Ca ca thôi mà, cần gì ôm ấp như vậy "
Băng Tâm nhìn đến vui vẻ, Lãnh Tuấn nhìn quanh hỏi
" Ngân nhi đâu? ( Là cô đó mọi người) "
Băng Tâm lắc đầu
" Tỷ tỷ không có ở đây "
Lãnh Tuấn gật gật đầu, quay qua Ái Linh
" Mời công chúa cùng các vị trưởng lão về hoàng cung. Chúng ta sẽ nói chuyện sau "
Băng Tâm cùng mọi người vào hoàng cung, đi đến một căn phòng trống rộng lớn. Mọi người ngồi xuống
" Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi "
Tình Xuyên thở nhẹ ra nói, Băng Tâm nhìn đến Lãnh Tuấn hỏi
" Huynh về khi nào vậy? "
" Huynh làm nhiệm vụ xong liền về kinh thành "
" Vậy muội đi thăm phụ mẫu "
Băng Tâm muốn đứng lên nhưng bị Lãnh Tuấn cản lại, gương mặt hiện lên sầu não
" Phụ mẫu hiện đang rất bận. Muội hiện tại đừng làm phiền "
Băng Tâm nhìn đến gương mặt Lãnh Tuấn, liền gấp gáp hỏi
" Phụ mẫu làm sao rồi? Huynh đừng gạt muội "
" Haizz! Phụ mẫu được hoàng thượng cho đến thành khác. Nói là quản lí nơi đó "
" Cái gì? Đường đường là thừa tướng. Lại bị đầy đi nơi khác? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? "
Băng Tâm sững sờ nói, Lãnh Tuấn lắc nhẹ đầu.
" Muội ngồi xuống đi. Hiện tại đừng nói đến nó "
Băng Tâm ngoan ngoãn ngồi xuống, Song Thành đối diện nhìn đến khó xử. Ánh mắt hiện lên sự phức tạp
" Tả tướng quân cực khổ rồi. Ngồi xuống đi "
Ái Linh mỉm cười nói, bọn họ cứ thế ngồi đó nói chuyện...
________________
Khoảng thời gian này cô đã chăm sóc sư tôn, vết thương của hắn cũng đang dần có tiến triễn. Cô đỡ sư tôn ngồi dậy, nhìn bờ môi của sư tôn đã dần trở lại bình thường. Vết cào trên ngực cũng đang mờ dần
" Sư phụ! Người đã có tiến triễn rất tốt. Nhưng đồ nhi chỉ có thể ép được một nữa độc trong cơ thể người. Chúng ta cần phải tìm quái y "
Sư tôn mỉm cười nhẹ nhìn cô, vươn tay xoa đầu cô
" Đa tạ ngươi "
" Không gì! Bổn phận của đồ đệ "
Cô nói rồi đưa muỗng thuốc lên cho sư tôn uống. Sư tôn nhìn cô nói
" Ta biết ngươi có hiềm khích với Chung Linh. Nhưng nó suy nghĩ nông cạn, ngươi đừng chấp nhất "
Cô im lặng không nói
" Còn có Ái Linh, đồ đệ của Cửu đệ. Ngươi cũng ít gây xích mích lại "
" Sư phụ dạy phải "
Sư tôn vỗ nhẹ vai cô
" Thiệt thòi cho ngươi "
Cô quay qua mỉm cười nhẹ, đưa khăn lau trán cho sư tôn. Dung nhan tuấn mĩ gần ngay trước mắt cô
" Không sao! Ta không quan tâm, sư phụ nghỉ ngơi cho tốt "
Sư tôn ngẩn người, nhìn vào môi cô. Hai má đỏ lên nằm xuống giường
" Ta biết rồi! Ngươi cũng nghỉ tay đi "
Cô đứng dậy dẹp chén thuốc, nụ cười vươn lên lạnh lẽo
_________________
" Thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy "
Lãnh Tuấn ngồi đó gật đầu, Ái Linh mỉm cười
" Lãnh huynh cũng cực nhọc vì phụ hoàng rồi "
" Đó là nghĩa vụ của thần. Nhưng... Băng Tâm... "
Lãnh Tuấn kêu tên Băng Tâm, khiến nàng ta giật mình
" Dạ? Ca ca "
" Nghe theo lời kể của công chúa, thì hai tỷ muội muội có giao tình không tốt với người. Còn vì bọn muội mà chịu phạt đánh. Công chúa cành vàng lá ngọc, sao muội lại gây chuyện như vậy? "
Băng Tâm nheo mài
" Là do nàng ta kiếm chuyện với sư tỷ. Ta nhịn không được nên đẩy nàng ta một cái. Ai ngờ nàng ta dễ ngã như vậy "
Lãnh Tuấn nhìn qua Ái Linh, Song Thành nói
" Là do họ lấy di vật của công chúa "
Lãnh Tuấn kinh ngạc, Băng Tâm tức giận chỉ tay về phía Ái Linh
" Ta đã nói không có, các ngươi cứ khăng khăng nói bọn ta lấy "
Ái Linh nhấp trà, tao nhã nói
" Muội có thể không lấy. Nhưng tỷ tỷ muội có thể lấy "
" Ta cấm ngươi xúc phạm tỷ tỷ ta "
" Chủ nhân nói đúng, tỷ tỷ ngươi cũng chưa có nói là không lấy "
Cửu trưởng lão lên tiếng, chiếc quạt phe phẩy tuấn dật
" Băng Tâm, đừng làm loạn. Công chúa, chuyện này ta nghĩ có nội tình. Ta sẽ hỏi lại Ngân nhi "
" Vậy làm phiền Tả tướng quân rồi "
Tình Xuyên liếc qua Băng Tâm, nhìn đến Ái Linh lạnh nhạt lên tiếng
" Công chúa! Ta muốn nói với người vài lời. Nếu thật sự là do Ngân Tinh sư muội lấy đồ của công chúa, vậy thì công chúa cũng không nên trách muội ấy. Vì thái độ mà công chúa đòi lại đồ, rất không thích hợp "
Ái Linh nghe đến nheo mài, mỉm cười hỏi
" Tỷ nói vậy là sao? "
" Thứ cho ta mạo phạm. Nhưng thái độ mỗi lần công chúa đòi lại kỉ vật đều là tức giận. Chưa một lần ta thấy người nhẹ nhàng nói với Ngân Tinh "
" Nhưng đó là vật của chủ nhân ta "
Song Thành lên tiếng phản bác. Tình Xuyên vươn môi nở nụ cười
" Ha! Nhưng muội ấy cũng đâu phải đích thân lấy từ trên người công chúa. Là do muội ấy lấy được từ đám sơn tặc, nếu một người muốn đòi lại đồ, lại còn là di vật quan trọng. Dù là công chúa nhưng cũng tính là huynh muội đồng môn. Chí ít thái độ phải có sự thành kính. Công chúa nhiều lần khiêu khích muội ấy, cả tiên cũng phải nổi giận "
Ái Linh nghe đến, nhớ lại lời cô đã nói
{ Nhược Hy Ái Linh, ngươi nhiều lần chọc giận ta. Có phải ngươi thấy cuộc sống quá nhàm chán? }
{ Chết một lần rồi, chắc ngươi hiểu rõ nó nhỉ? }
Ái Linh nắm chặt tay lại, đôi mắt hiện lên sợ hãi xẹt qua. Tình Xuyên mỉm cười nhẹ. Băng Tâm nghe vậy liền như suy nghĩ gì đó. Đập bàn đứng lên chỉ vào Ái Linh tức giận
" Ta biết rồi! Là do ngươi đã khiến phụ mẫu ta bị lưu đày đến nơi khác. Phải không? "
Lãnh Tuấn nhìn qua Ái Linh, nhưng nàng ta không nói gì. Càng khẳng định lời nói của Băng Tâm
" Ngươi... ngươi có gì thì nhắm vào ta. Đừng ỷ thế là công chúa mà làm xằng làm bậy "
Băng Tâm tức giận nói, trừng mắt nhìn qua Song Thành. Hắn không nói gì quay đi
" Băng Tâm! Muội có biết đang làm gì không? Ngồi xuống "
" Muội không ngồi, muội đã nhịn nàng ta lâu rồi. Nàng ta cũng chỉ có cái danh công chúa, bộ vậy là ngon sao? Có giỏi thì so đấu, đừng ngồi đó mà núp dưới áo hoàng đế. Hèn hạ "
Chát!
Tiếng bạt tai vang lên, Băng Tâm bàng hoàng nhìn Lãnh Tuấn. Nước mắt chảy xuống đưa tay ôm mặt
" Ca đánh muội? "
" Muội càng ngày càng hỗn xược. Ta thật thất vọng về muội "
Băng Tâm sững sờ, nhìn qua Ái Linh cùng Lãnh Tuấn. Nước mắt chảy xuống
" Ca đáng ghét. Tỷ tỷ đánh muội vì lo cho muội. Ca đánh muội vì bảo vệ người muội ghét nhất. Ca có phải bị nhan sắc nàng ta mê hoặc rồi không? Phụ mẫu cũng vì nàng ta mà bị đày đi nơi khác. Muội ghét ca ca, chỉ có tỷ tỷ mới tốt với muội. Chỉ có tỷ ấy thương muội, muội sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu "
" Công chúa thứ lỗi. Thần không biết dạy dỗ muội muội mình "
" Tả tướng quân đừng nói vậy. Cũng do ta không tốt "
" Phải rồi! 2 ngày nữa hoàng thượng sẽ cho tổ chức yến tiệc mừng người trở về. Cùng chiêu đãi các vị trưởng lão, việc công chúa nhờ đã có kết quả. Hiện hoàng thượng đang cho người mời Quái y vào cung "
" Vất vả cho huynh rồi "
" Bổn phận của thần! Vậy mời các trưởng lão và lệnh đồ đi theo ta về phòng nghỉ ngơi "
_________________
Cô đứng trước hang động, đôi mắt nhìn về nơi xa. Khóe môi vươn lên nụ cười, đưa tay chạm vào mắt
" Thông Thiên nhãn cũng có lợi nhỉ. Thú vị rồi đây "
" Ngân Tinh "
Cô xoay người lại nhìn sư tôn đang đứng dậy, cô bước lại đỡ hắn, nói
" Sư phụ! Chúng ta cần đến kinh thành "
" Được! Chuẩn bị lên đường "
Cô nở nụ cười nhạt nhìn ra ngoài, khóe môi vươn lên tiếng nói lạnh. Đôi mắt sau mảnh vải xẹt qua tia sáng gian trá, tàn bạo...
" Chuẩn bị xem kịch thôi. Lãnh Băng Tâm! Ngươi đừng làm ta thất vọng "