“Thiếu chủ, ngài và chúa công có một năm ước hẹn, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, mảng quân sự của quận Cửu Giang đều do ngài quyết định, chúa công không có quyền can thiệp đúng không?”
Viên Hoàn gật đầu:
“Ngươi nói cũng có lý.”
Kiều Nhụy cười một cách đầy ác độc:
“Nói cách khác, bây giờ quận Cửu Giang đang đứng trước họa lớn ngập trời, thiếu chủ phải đứng ra giải quyết khó khăn mới phải đạo. Còn trong trường hợp thiếu chủ gặp phải vấn đề quá lớn, lúc đó chúa công lại đứng ra phái binh hỗ trợ, như vậy cả nhà đều vui đúng không?”
Viên Hoàn tiếp tục gật đầu:
“Ừ, cũng đúng….”
Kiều Nhụy không ngờ mình nói vài câu mà thằng nhóc này đã gật đầu như gà mổ, trong bụng mừng thầm:
“Vậy xin hỏi thiếu chủ, ngài thấy việc này mình có thể giải quyết ổn thỏa không? Giả sử ngài cảm thấy chuyện này quá khó khăn, thì quyền khống chế quân đội có thể….”
Những quan viên lâu năm bắt đầu nhận ra điều gì đó, lập tức hùa nhau lên tiếng:
“Hừ! Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong, vậy thì ngoan ngoãn giao lại quyền hành cho chúa công nắm giữ cho rồi. Đến lúc đó chúa công ra mặt trấn áp đám giặc cỏ ý đồ xấu xa, nhất định làm chúng thấy khó mà lui.”
“Nói đi cũng phải nói lại, tất cả là tại thiếu chủ hết, ngài ấy bày ra trò cải cách ruộng đất, còn trồng lúa siêu cấp gì đó mới rước đám giặc cướp này về, việc này phải do chính ngài ấy xử lý!”
“….”
Viên Hoàn nhịn cười đến đau cả bụng!
Ha ha, nhờ lúa siêu cấp của ông đây nở kịp thời, thóc lúa đầy kho, dân có ăn nên mới không bạo loạn. Không có ông đây, bọn mi đã bị dân chúng xé thành nhân bánh bao rồi. Chậc chậc, đẹp trai quá đúng là không tốt, kéo thù hận tăng vùn vụt luôn. Mẹ nó các ngươi mồm lúc nào cũng hô mình là tướng quân với mưu sĩ lâu năm, đụng chuyện phát thì đẩy hết công việc lên đầu bản thiếu chủ, thiên lý ở đâu?
Mà thôi, ngồi giảng đạo lý với đám IQ thấp này chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, thà hắn nói chuyện với mấy con trâu ngoài ruộng còn hơn. Cần gì phải phiền thế, các ngươi không phải muốn làm thịt ta sao? Vừa hay ta đang chuẩn bị đóng gói gửi các ngươi về nơi sản xuất đây. Ông đây chưa biết sợ là gì!
“Ơ kìa, ý các ngươi là sao? Nếu không có thiếu chủ, bây giờ quận Cửu Giang đang bị loạn dân xới tung lên, đã không biết nghĩ cách báo ơn người ta, còn bày trò đoạt binh quyền của ngài ấy, thật sự là một đám lòng lang dạ thú!”
Kỷ Linh cũng ôm quyền thi lễ:
“Chúa công, mạt tướng nguyện lãnh một đội quân đến hỗ trợ thiếu chủ đánh lui kẻ địch!”
Viên Thuật đang muốn từ chối khéo, thôi đi ông tướng, ngươi là đại tướng quân mà ta tin cậy nhất nên phải thường xuyên giữ bên người, trấn áp đám giặc như sói đói nhìn chằm chằm vào Dương Châu. Nhất là sau khi chém Hoa Hùng, danh tiếng Kỷ Linh càng lúc càng nổi, có hắn tọa trấn Thọ Xuân, Viên Thuật mới kê cao gối mà ngủ được.
Ai dè đâu Kiều Nhụy lại bước lên, lớn tiếng phản bác:
“Diêm Tượng! Ngươi đừng hòng ngậm máu phun người, Kỷ Linh là tướng quân hộ vệ bên cạnh chúa công, nếu chúa công phái hắn ra, một mình Kỷ Linh tướng quân làm hết thì còn nói làm gì nữa? Thật ra trong lòng chúa công vẫn hy vọng thiếu chủ có thể tự mình giải quyết đại sự, như vậy sau này mới có thể gánh vác cơ nghiệp được!”
Viên Thuật cắn móng tay suy nghĩ, nói gì thì thằng này cũng là con trai độc nhất nhà mình, cuối cùng cơ nghiệp này cũng về tay nó thôi. Dù sao cũng phải phái người đi giúp, không thể giống như lời Diêm Tượng nói, hắn làm cha lại muốn tranh giành quyền hành với con trai, chuyện này truyền ra còn không bị thiên hạ cười đến rụng răng sao?
Kết quả Viên Thuật quyết đoán hô to:
“Kỷ Linh nghe lệnh!”
“Có mạt tướng!”
“Kể từ ngày hôm nay, ngươi hãy theo hỗ trợ cho Hoàn Nhi, mệnh lệnh của hắn chính là mệnh lệnh của ta. Ngươi cố gắng phò tá hắn cho đến khi đánh lui kẻ địch mới thôi!”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Kiều Nhụy mừng thầm!
Viên Thuật vui vẻ!
Viên Hoàn cũng ha ha trong bụng!
Kiều Nhụy vui là vì mình thành công dụ thằng nhóc ra khỏi hang ổ Thọ Xuân không một chút dấu vết, lại còn đá Kỷ Linh, một kẻ thuộc phe Viên Hoàn và có tiếng nói với Viên Thuật ra ngoài, nhờ vậy họ có thể ra tay dễ dàng hơn.
Phía bên này, Viên Hoàn cũng thầm mở cờ trong bụng, phe quan viên lâu năm chỉ có hai người xài được, một là Diêm Tượng, cái này khỏi phải bàn cãi, lão ấy đi theo hắn từ những ngày Viên Hoàn vừa xuyên không qua đây, còn Kỷ Linh ở thời điểm quan trọng cũng đã chứng tỏ lập trường chính trị của mình.
Hắn đã biết được rõ âm mưu của kẻ thù, vậy thì hươu chết về tay ai còn chưa biết được nha!
Cuối cùng Viên Hoàn cũng lên tiếng:
“Bốn tên giặc cỏ đầu tường mà thôi, có gì đáng sợ chứ? Bản thiếu chủ chỉ cần vẫy tay một cái, đám cướp cạn này sẽ tan thành mây khói. Kỷ Linh tướng quân đâu?”
“Có mạt tướng!”
“Ta lệnh cho ngươi thống lĩnh mười ngàn quân Dương Châu, trong đêm hôm nay phải chạy đến Lịch Dương để đồn trú, đề phòng Chu Hân huyện Đan Dương đánh du kích, không được sai sót, rõ chưa?”
“Tuân lệnh!”
Viên Hoàn sắp xếp cho Kỷ Linh ở vị trí xa nhất, như thế cho dù Thọ Xuân có xảy ra chuyện lớn gì, hắn cũng không có khả năng chạy về cứu viện kịp. Tuy tấm lòng của người này đã hướng về mình, nhưng dù gì thì hắn vẫn là kẻ được chính tay Viên Thuật nâng đỡ, lỡ như lâm trận quay giáo, sẽ biến thành họa lớn!
“Lý Tồn Hiếu ở đâu?”
“Có mạt tướng!”
“Ta yêu cầu người lãnh một ngàn Phi Hổ thiết kỵ dưới trướng, lựa thời cơ thích hợp lập tức đánh lén Lục Khang ở Lư Giang, ngươi có dám nhận quân lệnh này không?”
Lý Tồn Hiếu siết nắm đấm đập mạnh vào ngực giáp:
“Có gì không dám! Mạt tướng thề sẽ chém đầu chó của Lục Khang, đem dâng thiếu chủ làm bóng để đá chơi!”
Lý Tồn Hiếu ở lâu với Viên Hoàn nên vô hình chung bị ảnh hưởng rất nhiều, hắn có biết bóng đá là cái quái gì đâu, nhưng cảm thấy nói vậy rất oách nên bắt chước theo thôi.
“Chu Thái đâu?”
“Có mạt tướng!”
“Ngươi lập tức dẫn toàn bộ lính trong doanh, trong đêm nay bắt buộc phải chạy dến huyện Trù đồn trú, đề phòng cha con Trần Đăng giở trò ma quỷ. À mà ta dặn này, ngươi không được chủ động ra chiến, theo bản thiếu chủ suy xét, hai người bọn họ không ngu như ba chư hầu còn lại đâu.”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Phân phó với các thuộc hạ xong, Viên Hoàn cúi người thưa:
“Bẩm cha, Hạ Thái đã có Trương Liêu phòng thủ, tuy trong tay chỉ có hơn ngàn người lính nhưng tên đê tiện Lưu Dục muốn chiếm chút tiện nghi cũng không phải dễ, xin cha hãy yên tâm.”
Viên Thuật hùa theo gật đầu, thật ra hắn đâu có tính hỏi gì, chỉ cảm thấy thắc mắc mà thôi. Vì sao Kỷ Linh đi đấm nhau với Chu Hân thì được cấp đến mười ngàn người, còn những tướng do Viên Hoàn nâng đỡ lại chỉ có vài trăm cho đến một ngàn? Thằng con mình đang xem thường quân đội do mình luyện ra sao?
Tất nhiên Viên Hoàn cũng có nghĩ qua chuyện này, nhưng vấn đề chỉ nhỏ như sợi lông trâu, mục đích thật sự của hắn chính là muốn giữ lại một chút vốn trong lần binh biến này. Nếu không bắt Viên Hoàn phải làm lại từ đầu thì hơi đau trứng thật!
Viên Hoàn xưa nay rất kĩ càng tỉ mỉ, mười ngàn người theo Kỷ Linh chính là tinh hoa trong quân đội, giữ được số lính này, chắc chắn Thọ Xuân sẽ trụ được qua mùa đông, đợi đến sang năm hoa nở xuân về, Viên Hoàn sẽ bắt đầu tiến hành cải tiến lại quân đội!
Kiều Nhụy vẫn chưa hề hay biết gì, trong lòng thầm nghĩ:
“Chậc, thằng nhãi con này rất cẩn thận, giữ Điển Vi ở lại trong thành. Chỉ có điều kẻ này mặc dù dũng mãnh ba quân, nhưng chúng ta có nhiều lính như vậy, mỗi đứa nhổ một bãi nước bọt cũng nhấn chìm thằng cốt đột kia.”
Nghĩ đến đây, Kiều Nhụy thở phào nhẹ nhõm, một khi quân đội rời khỏi Thọ Xuân sẽ là lúc lưới nhền nhện của bọn hắn giăng ra, thu hết những kẻ ủng hộ cải cách vào trong túi. Trong khoảnh khắc âm thầm sung sướng, tâm tình bay lên chín tầng mây, bỗng Kiều Nhụy bắt gặp ánh mắt sắc bén từ Viên Hoàn, hắn cảm giác có người đang mài đao đứng sau lưng mình, đợi sơ hở sẽ đâm cho mình một nhát. Sát ý từ thằng nhóc này cao đến kinh người, chẳng lẽ đây… là khí phách… của người đứng đầu thiên hạ… người sẽ quét ngang đế quốc đại Hán….
Tim Kiều Nhụy đập nhanh thêm vài nhịp, trong lòng xám xịt như cây mùa đông trụi lá, khi hắn định thần lại, Viên Hoàn đã rời khỏi sảnh nghị sự. Hắn thở phào nhẹ nhõm, dựa người vào tường đầy mệt mỏi, sát ý trên người thằng nhóc kia quá lạnh lẽo hung tàn, Kiều Nhụy thầm nhủ, mình làm vậy liệu có đúng không?
Thôi, tên cũng đã lên dây, hy vọng tất cả đều chỉ là ảo giác….