“Cấp báo!”
Một chiếc xe ngựa chạy vội giữa trưa nắng nóng, người lính nhảy xuống ôm quyền thi lễ:
“Đại nhân, có chuyện không hay rồi! Ngài hãy mau đến xem!”
Người đàn ông đeo kiếm trên lưng, mặc bộ giáp che kín người, ngồi trên con ngựa cao lớn nghe vậy nhíu mày:
“Từ từ, ngươi gấp cái gì chứ, có chuyện gì xảy ra, nói cho bản tướng quân biết!”
Người lính hít sâu rồi đáp:
“Bẩm thái thú đại nhân, chúng ta đã đuổi hết dân tị nạn đến Hạ Thái, ai dè họ đang yên ổn sắp xếp hàng ngũ đứng ở đó ăn cháo!”
Thái Thú Lưu Dực cảm thấy vô cùng kì quái, hắn lập tức hỏi:
“Ăn cháo? Ngươi nói gì cơ? Hơn năm trăm ngàn nạn dân đang đứng một chỗ ăn cháo? Hơn nữa còn xếp thành hàng ngũ chỉnh tề?”
“Vâng, chuyện là như vậy ạ! Bọn họ tổng cộng xếp thành hai mươi mốt hàng, ở mỗi lều lớn đều có lá cờ viết tên của huyện thành, rất dễ phân biệt, nếu đại nhân không tin cứ đến gần đó để xem tình hình.”
Chốt lát sau, Lưu Dực thống lĩnh đại quân đi thẳng đến Hạ Thái, từ xa hắn có thể nhìn thấy một đội ngũ xếp hàng rất dài, bên cạnh các đội ngũ đều có kỵ binh chạy đến gào thét:
“Viên Hoàn công tử có lệnh, mở kho phát thóc cứu trợ nạn dân, phía trước có sẵn lều lớn, mọi người xếp hàng lĩnh cháo, ai làm loạn giết không tha!”
Lưu Dực trợn to mắt, kinh ngạc đến cùng cực. Hắn thực sự không thể tin được Viên Hoàn có thể thông qua cách đơn giản như vậy để khống chế toàn bộ dân tị nạn. Sau lưng nhóm quân phòng thủ có khói bốc lên cao, chứng tỏ đối phương đã chuẩn bị sẵn bếp núc và lương thực đầy đủ để nấu cháo.
Có vài viên tướng giục ngựa lên phía trước:
“Đại nhân, chúng ta nên làm gì đây?”
“Làm sao cái gì? Con mẹ các ngươi, thứ ta không có được thì người khác cũng đừng hòng chiếm lấy. Hầu hết quân đội của đối phương đều sử dụng để duy trì trật tự nên phải phân tán lực lượng, đúng lúc
chúng ta có thể thừa cơ tập kích, giết một phen long trời lở đất.” “Ý của đại nhân là….”
Lưu Dực hừ nhẹ một tiếng:
“Tất cả nghe lệnh! Lập tức dốc toàn lực tấn công vào khu vực cứu trợ, đập nát hết quầy cháo sau đó nhân dịp đánh luôn Hạ Thái, đem tất cả của cải trong đó về Nhữ Nam cho bản tướng!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Trong khoảnh khắc, kỵ binh Nhữ Nam như một cơn lốc thổi lá thu rụng đầy rừng, đội hình liên kết chỉnh tề đánh thằng đến chỗ cứu trợ.
Bên phía Viên Hoàn, đội kỵ binh tuần tra vừa nhìn thấy địch lập tức lôi chiếc tù và sừng trâu ra thổi lớn, báo hiệu có giặc bên ngoài tập kích!
Trương Liêu ngồi ngay ngắn trên chiến mã, khi nghe được tiếng ù trầm đục vang lên, hắn khẽ cười rồi phất tay, hàng loạt lá cờ chiến màu đỏ và xanh lá đan xen nhau giơ cao trên bầu trời, quân sĩ mai phục hai bên cánh hú to rồi xông ra chém giết, chắn trước mặt năm
trăm ngàn dân tị nạn đang khổ sở đợi cháo.
Trương Liêu cưỡi ngựa dẫn đầu đội hình, Hoàng Long Câu Liêm Đao được biến tấu từ Nhạn Linh Đao chém sắt như chém bùn tỏa ra sát khí đáng sợ. Hắn tập trung ánh nhìn về phía trước, theo dõi những con ngựa chiến đang phi nước đại đến đây.
“Năm trăm bước!”
“….”
“Ba trăm bước!”
“….”
Hàng tiên phong tách những tấm lá chắn ra hai bên và một nhóm binh sĩ đẩy ra hơn mười chiếc xe nhỏ. Chỉ có điều đây không phải là xe nhỏ thông thường, mà phía trên tay lái có gắn kèm một chiếc nỏ lớn, ở phần rãnh có lắp mười mũi tên nhỏ bằng ngón cái, dài khoảng 2m, tạo cho người ta cảm giác đầy chết chóc.
Điều quan trọng chính là đầu mũi tên được rèn bằng thép chất lượng cao, đầu nhọn ba cạnh, phía trên được thiết kế rãnh thông máu, sức sát thương cao đến kinh người. Trương Chiêu và các quan viên thuộc bộ phận sản xuất đã làm thử một thí nghiệm, bắn một con trâu trong vòng trăm bước, vậy mà một tên găm xuyên qua cơ thể!
“Liên nỏ số bảy vào vị trí!”
“Liên nỏ số mười vào vị trí!”
“…..”
Một lát sau, tất cả liên nỏ đều bước vào trạng thái sẵn sàng. Trương Liêu đột nhiên trợn mắt quát to:
“Bắn tên!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong tích tắc, mười mũi tên được bắn ra liên tiếp, mười lăm liên nỏ khai hỏa tương đương 150 mũi tên phòng đến nhóm kỵ binh phe Lưu Dực, tiếng gió rít lên đầy sát khí!
Phốc! Phốc! Phốc!
Do mũi tên chỉ dài khoảng 2m, vô cùng nhỏ nhắn, tốc độ bắn nhanh như sao rơi, làm kẻ địch khó lòng phòng bị!
Toán kỵ binh dẫn đầu còn chưa kịp phản ứng đã bị tên nỏ bắn xuyên qua tim, máu tươi ồ ạt chảy ướt cả lưng ngựa. Lực tác động của mũi tên cũng vô cùng ghê gớm, sau khi xuyên thủng cơ thể một kỵ binh
lại bay ghim vào người một kỵ binh khác, đẩy cả hai rớt khỏi ngựa. Ngoài ra do liên nỏ được sản xuất lần đầu nên độ chính xác chưa cao, có một vài mũi tên bắn lệch hướng bay trúng cổ ngựa chiến, cắm sâu vào nội tạng. Những con ngựa khốn khổ còn chưa kịp hí vang, gục đầu xuống đất, hất văng kỵ sĩ, làm gã xui xẻo bị đồng bọn
chạy đằng sau giẫm đạp lên người thành một đống thịt nát.
Trương Liêu vui vẻ nhìn cảnh tượng trước mắt, vũ khí bí mật của chúa công nhà hắn thật con mẹ nó xài tốt. Thứ này hoàn toàn có thể xứng là khắc chế cứng của kỵ binh. Chậc, càng nghĩ Trương Liêu càng thấy tiếc, nếu như năm đó mình có thứ vũ khí xịn sò này, đám kỵ binh Tiên Ti tính là thứ gì? Lũ tạp chủng Ô Hoàn lấy gì để sánh vai?
Lúc này khoảng cách giữa đôi bên vẫn còn hơn một trăm hai mươi bước. Trương Liêu tiếp tục hạ lệnh:
“Bắn tên!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Lại thêm một đợi mưa tên xé gió phóng ra.
Vì lần này khoảng cách gần hơn trước nên sát thương của tên nỏ càng tỏ ra đáng sợ hơn, vốn dĩ chỉ có thể xuyên qua cơ thể một kỵ sĩ, bây giờ chúng một phát xuyên qua cả ba người. Chúng tướng sĩ hò reo phấn khởi, tận hưởng cảm giác giết địch như chém chó.
Chỉ với hai đợt mưa tên, đại quân Nhữ Nam trực tiếp ngu người! “Khốn kiếp! Đây là vũ khí gì, tại sao lợi hại như vậy?”
“Thật con mẹ nó sát thương cao vãi chưởng, một mũi tên xuyên thủng ba người!”
“Đây là nỏ thần trong truyền thuyết à? Sao nhà họ Viên lại có thứ vũ khí lợi hại như vậy?”
“….”
Đang lúc quân sĩ có ý định bỏ chạy, Lưu Dực rút kiếm ra chém chết hai kẻ gần nhất có ý đồ trốn khỏi chiến trường, giận tím mặt hô lớn:
“Tất cả đều xông lên hết cho ta, kẻ nào lâm trận bỏ chạy, xử theo quân pháp!”
Lưu Dực hiểu rõ khoảng cách đôi bên càng lúc càng thu hẹp, khi họ rút ngắn đến một con số nhất định, cung nỏ sẽ không còn bất kỳ tác dụng gì nữa, cho dù loại nỏ này mạnh đến mức vô tiền khoáng hậu, cũng chẳng thể chống lại đám bộ binh hung hãn như sói chạy đồng bằng!
Nhưng hắn đánh giá hơi thấp Trương Liêu. Lưu Dực biết, thì chẳng lẽ đại tướng số một của nước Ngụy lại chẳng biết điều này sao? Cờ lệnh hai màu tiếp tục huơ cao, xe liên nỏ lùi vào sau trận, từng hàng binh sĩ đứng chỉnh tề, võ trang đầy đủ phóng lên phía trước, rút đao ra khỏi vỏ:
“Giết!”
m thanh đều đặn vang lên như tiếng chuông trấn tà, doanh trại của Trương Liêu mặc dù nhân lực hơi ít nhưng từng người đều là thân
tín lâu năm, theo gót chân Viên Hoàn chinh chiến khắp nơi, sức chiến đấu không thể coi thường!
Trương Liêu ra lệnh xong, nhẹ nhàng liếm môi rồi thúc hai chân vào bụng ngựa chiến, nương theo tiếng hí dài lao thẳng vào giữa đại quân!
“Các anh em! Mau thể hiện sự anh dũng của doanh ta đi nào!” “Giết! Giết! Giết!”
Thế là trận giáp lá cà đầu tiên đã diễn ra.
Trương Liêu vung câu liêm đao lên, dùng một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân chém chết một lúc hơn tám tên kỵ binh đang liều mạng xông tới hắn. Sau đó hắn ngửa đầu ra chém mạnh về phía sau, tấm lá chắn của một binh sĩ bên Lưu Dực đã bị chẻ làm đôi.
Lính dưới trướng Trương Liêu cũng chẳng rảnh tay, Nhạn Linh Đao lóe lên từng tia sáng khát máu, chém ngã địch liên hồi, cứ mỗi nhát đao là một tên lính Nhữ Nam ngã xuống.
Lưu Dực nhìn thấy cảnh này, trợn muốn nứt cả mắt, điên cuồng quát lớn:
“Bọn chúng chỉ có hơn ngàn người mà thôi, chúng ta có hơn hai mươi ngàn anh em, giết cho ta, đừng để bất cứ ai sống sót!”
Đại quân Nhữ Nam dần dần vây chặt lấy đội ngũ của Trương Liêu,
làm những người dân tị nạn đang xếp hàng ăn cháo không khỏi rớt nước mắt….
Bỗng một ai đó không nhịn nổi nữa, liều mạng quơ lấy đòn gánh trên tay chạy thẳng vào chiến trường như mất trí:
“Tao đánh chết thứ Nhữ Nam khốn nạn chúng mày! Tao giết hết chúng mày!”
Con người luôn là thế, sống theo quần thể, hễ có một người dẫn đầu thì vài trăm người sẽ bắt chước theo, sau đó lại có hơn chục ngàn người chạy ra chiến trường. Mấy trăm ngàn người dân tị nạn cầm đòn gánh, cuốc, thậm chí vỏn vẹn hai tay lao đến cứu một ngàn tướng sĩ đang bị bao vây trong trận.
Trương Chiêu đứng đó không xa sợ đến ngây người, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay hắn mới cảm thấy sức mạnh của trăm họ lớn đến như thế!
“Chậc chậc, đúng là lòng dân như nước, có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.”
Trương Chiêu không khỏi âm thầm tán thưởng.