Tôi tên là Lãnh Kỳ. Chấp niệm duy nhất của cuộc đời tôi chỉ có cô ấy - Lãnh Ngọc Tuyền.
Tôi sinh ra đã được đặt ở cô nhi viện. Tôi thật sự rất khao khát và ngưỡng mộ những người có được tình yêu thương của cha mẹ. Mọi người ở cô nhi viện nói từ nhỏ tôi đã rất thông minh.
Cuộc sống của tôi thật nhàn chán.
Đến một ngày , năm ấy tôi 12 tuổi , tôi được một người đàn ông nhận nuôi , nhìn ông ấy có vẻ là người tốt.
Tôi được ông ấy đưa về nhà. Có vẻ ông ấy rất giàu. Ông ấy nói từ giờ tôi sẽ là đại thiếu gia nhà họ Lãnh. Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Lúc đó cô ấy chỉ mới 10 tuổi thôi. Hình như cô ấy bị bệnh thì phải.
Tôi đi hỏi ông , ông ấy nói cô ấy tên là Lãnh Ngọc Tuyền. Ông ấy bảo cô ấy bị trầm cảm , ông ấy chỉ nói qua về chuyện anh trai và em gái của cô một chút. Sau khi nghe xong tôi cảm thấy cô ấy thật sự rất đáng thương , làm cho tôi có cảm giác muốn bảo vệ cô ấy.
Sau đó tôi tìm cách tiếp cận cô ấy , tôi cảm thấy cô ấy thật sự vô cùng đáng yêu. Tôi cùng với một người bạn của cô ấy là Trác Nhiên giúp cho cô ấy hết bệnh. Thật may cô ấy đã hết bệnh , tôi vô cùng vui mừng. Thật sự rất vui mừng. Tôi nói với cô ấy tôi sẽ yêu thương cô ấy , bảo vệ cô ấy. Cô ấy rất vui làm cho tôi cũng vui lây.
Cô ấy lúc nào cũng đi theo tôi gọi tôi hai tiếng " anh hai " cô ấy thật giống như cái đuôi nhỏ. Cảm giác được cô ấy nám theo thật sự rất thích.
Cô ấy vô cùng trẻ con , ở trước mặt tôi cô ấy vô cùng đáng yêu và ấm áp. Nhưng tôi cũng đã từng nhìn thấy vẻ lạnh lùng lãnh đạm của cô ấy đối với người ngoài. Tôi vô cùng vui vì tôi khác với họ ở trong lòng của cô ấy , tôi thật sự vô cùng hạnh phúc.
Cuộc sống của tôi và cô ấy rất tốt đẹp cho đến khi tôi gặp một người con gái trên là Đường Huyền Vy. Cô ta là một người lạnh lùng , lãnh đạm làm cho tôi cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trong lòng tôi lúc đầu bất giác nhớ đến một người cũng có tính cách như vậy. Đúng người này không ai khác chính là em gái tôi , Lãnh Ngọc Tuyền. Tôi cũng không biết mình hơn làm sao nữa ? Chỉ là tôi vô cùng yêu thích đang vẻ của cô ta.
Cuối cùng , tôi nhận ra mình yêu cô ta. Tôi nói với Tuyền Nhi , cô ấy chỉ cười chúc phúc cho tôi. Lúc đó tôi không biết cảm giác của mình như thế nào nhỉ ? Cảm giác đó vô cùng khó chịu, có một chút gì đó mất mát và không vui.
Tôi làm sao vậy , tôi đang mong chở điều gì ? Tôi mong chờ cô ấy ghen sao ?
Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ , nói với cô ấy tôi sẽ cho cô ấy gặp chị dâu của mình. Tâm trạng lúc đó phải nói làm sao nhỉ ? Có thể nói là khi nói ra lời đó tôi vô cùng miễn cưỡng.
Tôi cho cô ấy gặp ĐHV nhưng biểu cảm của cô ấy rất khác. Chính tôi cũng không biết nói làm sao nữa.
Những ngày sau đó cô ấy tìm đủ muốn cách quyến rũ tôi , đúng vậy là quyến rũ , nhưng không chỉ tôi mà là tất cả các nam nhân của ĐHV , sau đó tìm mọi cách bắt nạt cô ta. Tôi cảm thấy bộ dạng của cô ấy thật sự với cùng đáng ghét.