Có lẽ là gần một năm nay rồi .Từ ngày cô cứu Lan Nhi ở dưới núi , bảo vệ Lan Nhi từ ngày hắn phế bỏ chức vị hoàng hậu của cô thì hắn đã không được ôm cô như vậy rồi . Hắn nhớ sự ấm áp của cô , nhớ mùi hương của cô , nhớ giọng nói của cô , nhớ tất cả những thứ của cô . Chỉ là cái cảm giác mềm mại ấm áp ấy nhanh chóng biến mất . Cô đẩy hắn ra , khuôn mặt kiều diễm của cô bây giờ đã đẫm nước mắt. Cô nói :
- Người không còn tư cách ôm ta . Đối với người , ta cũng chỉ là một sủng vật mà thôi không hơn không kém đúng chứ ?
Nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt ấy hắn đau lòng không thôi . Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy ? Tại sao hắn lại có thể nói với cô như vậy cơ chứ ? Toàn thân hắn đang run rẩy . Hắn sợ khuôn mặt ấy , sợ ánh mắt ấy .
- A Tả ... ta .... ta ... không phải như nàng nghĩ đâu . .... Lúc đó , ta chỉ tức giận thôi .... nàng...
- Ngươi thôi đi , ngươi đây là đang biện hộ cho chính mình sao ? Chẳng nhẽ lại không biết sự lạnh nhạt của ngươi đối với ta ? Chẳng nhẽ ngươi không biết ta yêu ngươi ? À ta quên , lý do đấy là không thể nào đi . Đó là bởi vì chính câu hỏi của người đã giúp ta biết được tình cảm của mình mà .
- Ngươi có còn nhớ lần ta cùng Lan Nhi của ngươi rơi xuống núi không ? Rõ ràng , ta đã rất cố gắng bảo vệ cho nàng ta , bảo bọc cho nàng ta không bị thương một chỗ nào . Ngươi biết không ? Ở đó rất nhiều rắn , ta rất sợ . Cuối cùng ngươi cũng đến chỉ là không phải cứu ta mà là cứu Lan Nhi của người thôi . Hahaa ... Ngươi còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta nữa chứ . Tất cả tình cảm của ta , ngươi chỉ coi là một đồ chơi thôi đúng không ? Từ đầu đến cuối ngươi chỉ coi ta là một thứ đồ chơi không có giá trị đúng không ? Chỉ coi ta là một sủng vật thôi đúng không ?
Nàng khóc , khóc vô cùng thương tâm . Chỉ là hắn biết đây là một trong những số ít việc mà hắn đã làm với nàng mà thôi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng khung cảnh thật đẹp , thật lãng mạn và hữu tình . Hắn nhẹ nhàng nói :
- Vậy ta sẽ cho là làm chủ tứ cung được không ?
[ Tinh , độ hảo cảm của nam chính Mộ Dung Viêm tăng thêm 5% hiện tại là 95% ]
Nàng đẩy hắn ra , khuôn mặt hồi phục trạng thái lạnh lùng không cảm xúc :
- Ta không cần .
- Tại sao ?
- Ta không muốn làm nữ nhân của ngươi .
- Nàng không còn yêu ta sao ?
- Đúng vậy .
Nàng trả lời một cách dứt khoát không do dự sự . Điều này khiến trái tim hắn như rỉ máu . Đau , thật sự rất đau lòng . Nàng đang nói dối thôi đúng không ? Sự thật là nàng còn yêu hắn đúng không ? Hắn trầm lặng một lúc , mặt tối sầm lại rất lâu sau mới mở lời . Giọng nói của hắn hơi run run như đang lo sợ điều gì .
- Nàng là mình yêu đã yêu Long Bình rồi sao ?
" A Tả , ta cầu xin làm mà . Ta xin nàng đừng trả lời là có ta biết ta sai rồi mà . "
Nàng đọc lại được suy nghĩ này của hắn thì nở nụ cười chế giễu