Nhìn đồng hồ chỉ đến bảy, giáo viên trường an bài thu thập xong đồ vật, phủi tay, nói với ba người, "Tốt, đã bảy giờ tối, hôm nay chúng ta đến đây thôi." Lấy mấy tờ A4, đưa cho hai thiếu niên cao lớn, "Đây là của hai em, Lê Xuyên cùng Phương Dập mang về làm quen một chút."
Tiếp ánh mắt cô dời về phía thiếu nữ vì không ngừng luyện múa gương mặt ửng đỏ kiều nộn, thanh âm bản năng nhu hòa, "Tái Tái con múa phi thường tốt, phi thường có thiên phú, hôm nay bài múa dài thế mà đã có thể học xong hơn phân nửa, cô rất kinh ngạc, ngày mai chúng ta tiếp tục học phần còn lại."
Nam Lê Xuyên dùng khóe mắt quét qua thiếu nữ cười yếu ớt non nớt, anh biết cô ấy thích mình, cho là có cơ hội bọn họ cùng tập luyện, cô sẽ giống những cô gái kia, mỗi giờ mỗi khắc tìm cơ hội quấn lấy mình. Nhưng ngoài ý liệu là toàn bộ huấn luyện, cô nhóc đều rất cố gắng học tập, mà lại, khi thiếu nữ phiên phiên khởi vũ thật rất hấp dẫn người ta, mặc dù ác miệng, bất quá anh chàng thừa nhận cô rất có thiên phú. Nhiễm Tái Tái không phải là không muốn nhanh chóng tiếp cận Nam Lê Xuyên, nhưng hình tượng của cô vốn cũng không thích hợp liều lĩnh xử sự, lại nói, vừa tiếp cận liền gấp góp vui cũng tầm thường, cô muốn vì vượt quá dự liệu của anh chàng, để lại ấn tượng đầu tiên cho anh khác biệt, chủ yếu nhất là để anh nhìn thấy, cô khiêu vũ rất đẹp, rất cố gắng, tính cách nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn, tình cảm nội liễm. Có ấn tượng đầu tiên thế này, về sau cô làm việc mới càng không dễ dàng bị phản cảm.
Ngày thứ hai, nhìn anh chàng vô thức ăn mặc càng thêm anh tuấn, Nhiễm Tái Tái trong lòng cười yếu ớt. Có lúc là vậy, bạn biết có người thích bạn, lại tiếp xúc không như bạn tưởng tượng theo đuổi, mặc dù bạn cũng thấy không sao, nhưng trong tiềm thức tư tưởng bạn sẽ làm mình trở nên tốt hơn đến hấp dẫn ánh mắt của cô ấy. Lần này, Nhiễm Tái Tái cần thỏa mãn nhu cầu tiềm thức của thiếu niên. Cô tìm hai cơ hội thích hợp, để Nam Lê Xuyên ẩn nấp từ trong gương phát phát hiện mình dùng ánh mắt thận trọng ái mộ đuổi theo anh chàng, mà cô biết, khi thiếu nữ đẹp nhất là khi tay nhỏ ngượng ngùng bưng gương mặt nóng bỏng, muốn nhìn không dám nhìn nhiều, ngay cả lỗ tai đều xấu hổ đỏ rực ngây thơ. Nhìn thiếu niên lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy, tự tin nhíu mày, Nhiễm Tái Tái biết, mục đích ngày thứ hai đã đạt.
Bất quá, trọng yếu nhất là ngày thứ ba. Buổi tối sau khi tập xong, Nhiễm Tái Tái chờ thầy đi, ôm túi sách ngừng ở cửa ra vào, rất chần chờ nhìn Nam Lê Xuyên.
Nam Lê Xuyên lộ ra ánh mắt đạm mạc theo thói quen, một tay cắm túi quần, ngữ khí rất không kiên nhẫn, "Có việc?"
Thiếu nữ dịu dàng giống như bị anh bực bội kinh ngạc, không dám nhìn thẳng anh, ngón tay mảnh khảnh run rẩy từ trong túi xách lấy một hộp điểm tâm tinh xảo, hai tay bưng thẹn thùng đưa tới trước mắt anh, "Học trưởng Nam, nghe nói anh thích điểm tâm kiểu Anh, cái này tặng anh!" Nam Lê Xuyên hất cằm lên, hạ mắt nhìn lướt qua thiếu nữ trước mặt, ngoài ý muốn rơi vào cần cổ thiếu nữ vì cúi đầu mái tóc trượt xuống mà trần lộ, da thịt ôn nhuận, non mềm trắng nõn chướng mắt rất mê người, anh dời ánh mắt, nhìn ngón tay ngọc nhỏ dài được hộp quà màu xanh đậm tôn lên càng xanh nhạt, thu lời sắp ra miệng, "Cất đi, tôi muốn ăn sẽ tự mua."
Thiếu nữ vội vàng ngẩng đầu, cánh môi phấn nộn vì khẩn trương cắn chặt, khi thấy rõ thiếu niên lạnh lùng, tay bưng hộp mất khí lực, thanh âm nháy mắt sa sút vô cùng, "Học trưởng Nam, đây là em tự làm, anh có thể..."
"Ai nha, Tái Tái tự làm a, để cho anh đi ~" Phương Dập nhìn thiếu nữ thất lạc vô cùng, giải vây tiếp nhận hộp, câu cuối cùng hướng về ông bạn bất cận nhân tình của mình.
Nhiễm Tái Tái cười cảm kích nhìn Phương Dập, ánh mắt mềm mại không thôi cuối cùng thoáng qua Nam Lê Xuyên chẳng ừ hữ, chậm rãi quay người thất lạc thương tâm ra khỏi phòng. Phải biết, hạ gục Nam Lê Xuyên tâm phòng bị rất nặng này, bạn không chỉ phải để anh ta cảm giác mình mềm mại vô hại, còn phải biểu hiện sự vô ý dây dưa mới có thể càng dễ tiếp cận. Ngày thứ tư, cô giáo nhìn cánh tay thiếu nữ hướng lên giãn ra, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, vội vàng kéo tay cô bé, đau lòng nói, "Tái Tái, cổ tay con sao bị phỏng rồi?"
Vì cô giáo không cố khống chế âm lượng, Nam Lê Xuyên cùng Phương Dập dừng lại, phản xạ quay đầu nhìn tay của thiếu nữ. Cổ tay bị ép trần trụi ra đường cong ôn nhu thình lình có ba vết phỏng sưng đỏ, trên da thịt thiếu nữ non mịn trắng nõn nhìn thấy mà giật mình.
Nhiễm Tái Tái phát hiện thiếu niên vô thức khẽ nhíu mày, kéo cổ tay áo rộng xuống che lại cổ tay, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cô giáo tràn ngập thương tiếc, trấn an cười yếu ớt, "Không sao ạ, là lúc nướng bánh không cẩn thận bị phỏng, con xử lý rồi."
Cô giáo vì mấy ngày tiếp xúc, rất yêu thích Nhiễm Tái Tái đã lễ phép ôn hòa lại thiên phú tuyệt hảo, thân thiết lôi kéo tay thiếu nữ đến khu nghỉ ngơi, "Nhìn rất nghiêm trọng, cô trước băng thuốc cho con, khi về nhà đừng quên ra tiệm mua thuốc." Thiếu nữ nhu thuận đi theo thầy, cảm kích gật đầu, "Ân, cảm ơn cô!"
Sau khi kết thúc, chờ Nhiễm Tái Tái lại chặn Nam Lê Xuyên, thận trọng đưa một cái hộp tinh mỹ, Nam Lê Xuyên vốn định ác khẩu, ngửi thấy mùi bánh nướng trong hộp, nghĩ đến thiếu nữ bị phỏng cổ tay, phản xạ nuốt ngoan thoại, mặc ông bạn Phương Dập giải vây lại một lần nhận đồ.
Nhiễm Tái Tái như thất lạc xoay người, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, quả nhiên, tâm thiếu niên tâm từ một góc độ khác đã hơi mềm hóa, hiển nhiên cô cố ý bị phỏng đáng giá. Có biết lần đầu không chối được, nghĩa là lần hai sẽ càng khó, lần ba càng không dứt được nữa...
Mấy ngày sau, Nhiễm Tái Tái mỗi tối sau khi kết thúc, đều sẽ an tĩnh đặt bên Nam Lê Xuyên một cái hộp, đồ ăn lúc là kiểu tây kiểu Trung Quốc; lúc là salad hoa quả; lúc là bánh bích quy; lúc là nước trái cây tươi ép. Mặc kệ cái gì, mỗi thứ đều nhìn ra được dụng tâm. Yên lặng thích, lẳng lặng nỗ lực, nhưng không dây dưa, cô tin tưởng, chỉ cần là thiếu niên bình thường rất ít người có thể thờ ơ. 2Z*}R|e