"Tiền bối, tiền bối xin dừng bước ~" Thanh âm nữ tính ngọt ngào vừa khẩn trương vừa chờ mong, làm người ta không đành lòng, không khỏi dừng bước chân.
"Nhiễm tiểu thư có việc gi vậy?" Tả Thương Minh mặt không biểu tình dừng bước, ánh mắt thâm thúy thanh lãnh nhìn thiếu nữ, cũng được,cô ta thay quần áo xong là xong, có thể chịu đựng!
Thiếu nữ có chút khẩn trương đứng trước mặt hắn, ánh mắt nhìn hắn càng vui mừng cùng sùng bái, hắn hơi nhíu mày, cô ta ba tiếng trước đã thử vai xong nhưng lại không đi ngay là vì chờ hắn sao?!
Nhiễm Tái Tái cẩn thận nhận cái hộp từ Thẩm Oánh, đưa tới trước mặt người đàn ông, gương mặt chậm rãi hưng phấn đỏ ửng, "Tiền bối, em vẫn luôn thần tượng anh, lần này may mắn có thể hợp tác với anh em thật sự rất vui, đây là bánh em tự làm, hy vọng anh sẽ thích ~" "Ân, làm phiền Nhiễm tiểu thư, cảm ơn!" Tả Thương Minh mắt hơi lóe, ý bảo Tống Hi tiếp nhận.
"Không sao ạ, mong anh sẽ chỉ giáo em nhiều ạ!" Nhiễm Tái Tái lễ phép cúi đầu, khi ngẩng đầu lơ đãng vén tóc ra sau tai, lộ ra một nốt ruồi nhỏ...
Trong nháy mắt, đầu óc Tả Thương Minh trống rỗng, hô hấp dồn dập bỗng nhiên duỗi tay túm tay Nhiễm Tái Tái, thất thố kéo cô vào lòng trong tiếng kinh hô, ánh mắt nóng rực như lửa, mặc kệ mọi người ngây ngốc, cúi đầu...
Hắn muốn hôn cô?! Nhiễm Tái Tái kinh ngạc, "Tiền bối, không cần!" Cô không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng lớn như vậy, bất quá ở đây người đến người đi, bị vây xem không tốt, cô biết đúng bệnh là được, nhanh chóng trốn tránh nụ hôn, buông tóc xuống, liên tục lui ra phía sau cách hắn một khoảng.
"Minh?" Tống Hi phản ứng lại đầu tiên, hắn nhanh chóng giữ chặt Tả Thương Minh, "Làm sao vậy? Bình tĩnh một chút!" Tả Thương Minh nhìn cô gái cách hắn vài bước đang còn kinh nghi bất định, lại nhìn lướt qua các nhân viên chung quanh đang kinh ngạc nhìn hắn, nhắm mắt hít sâu, mới trầm giọng giải thích, "Cô ta có bốn cái, vừa rồi lại một cái!"
Tống Hi cũng kinh ngạc, nhỏ giọng nói, "Mấy cái yêu thích chí mạng đó hả?!"
Tả Thương Minh thở dài gật đầu.
Tống Hi phục hồi tinh thần lại, khụ một tiếng bước ra, cười cầu hòa với Nhiễm Tái Tái cùng Thẩm Oánh, hơi hơi nâng giọng, "Thực xin lỗi Nhiễm tiểu thư, A Minh muốn diễn thử mà thôi, đã dọa em rồi ~"
"A?... A, vậy ạ!" Nhiễm Tái Tái bừng tỉnh, hơi xấu hổ mỉm cười, "Là diễn thử ạ, tiền bối, thực xin lỗi, em quên, em vừa rồi phản ứng hơi quá mức ~"
"Không có việc gì, tôi cũng có sai, về sau chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài." Tả Thương Minh thần sắc phức tạp, cũng biết mình vừa rồi quá mất khống chế, mặc kệ ánh mắt nghi hoặc khắp nơi nói mấy câu liền cùng Tống Hi chào rời đi. Vào trong xe, Tả Thương Minh bình tĩnh trở lại, "Hi, điều tra cô ta giúp tớ, nếu không có vấn đề, khi nào khởi chuẩn bị một bó hoa cho cô ta!"
Tống Hi quay lại nhìn người đàn ông thâm trầm ngồi sau gật đầu nói, "Được!"
Con người không hoàn mỹ, Tống Hi yên lặng thở dài, bình thường Tả Thương Minh tự chủ rất tốt, nghiêm cẩn nghiêm túc, nhưng lại có mấy đặc điểm cơ thể cực kỳ yêu thích, chỉ cần là người có vượt qua ba cái hắn liền không giữ nổi khống chế. Bạn gái cũ rõ ràng một chút không quá đẹp, đơn giản là có một hai thứ hắn thích, hắn liền ngẩn ngơ. Sau đó đến hai năm trước thì gặp được một chàng trai có ba chỗ đúng như vậy, Tả Thương Minh vốn thẳng vậy mà cũng hóa cong, thế nhưng theo đuổi nửa năm không được, tận đến năm trước người ta kết hôn mới buông tay. .....................
Chạng vạng, quán cà phê yên tĩnh
"Tiểu thư cô thấy kết quả điều tra một năm này như thế nào?" Người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi.
"Ân, tuy rằng tôi cảm thấy khó tin, nhưng ... Các ông làm rất tốt!" Cô gái xinh đẹp mang kính râm dịu dàng cười nhạt, lấy ra một tấm chi phiếu, nhẹ nhàng đẩy qua, "Cho nên, đây là một ngàn vạn."
"Tốt, cô vừa lòng là được." Nam nhân trung niên thu chi phiếu, nhiệt tình đưa qua một danh thϊếp, "Chúng ta đã từng có hợp tác, nếu cô lại có yêu cầu khác cũng có thể liên hệ, tuy rằng chúng tôi giá cả cao một chút , nhưng hệ thống bảo mật bên chúng tôi có thể nói trong cả nước chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!"
"Tốt." Thiếu nữ gật gật đầu, đứng dậy, "Tôi xin phép có việc đi trước."
"Đi thong thả!" Nam nhân trung niên đứng dậy gật đầu. Vài lần tiếp xúc, hắn có thể suy đoán cô ta tuổi khẳng định rất nhỏ, hơn nữa nhất định vô cùng mỹ lệ, tuy rằng chuyện cô điều tra là không thể tưởng tượng, bất quá, đối với bọn họ, có tiền là thượng đế. .....................
Ngày hôm sau
"Tái Tái, trợ lý của nhạc sĩ thần bí Mộc Nhiễm kia lại chuyển ca khúc mới tới, em mau tới đây nhìn xem." Thẩm Oánh hưng phấn nói từ điện thoại truyền đến.
Nhiễm Tái Tái mỉm cười thở dài, ai, thiếu niên ngây ngốc đó a, vốn dĩ vì muốn tốt cho cậu nên không muốn liên lụy quá nhiều, cậu ấy cứ như vậy cũng không phải biện pháp, mình cũng không thể không làm mà hưởng, "Thẩm tỷ, em đến bệnh viện gặp anh Thần Dật, sau đó qua đến phòng làm việc."
Trong bệnh viện, Giang Thần Dật cầm một tờ xét nghiệm ung thư gan thời kì cuối, nhìn cô gái chu đáo bận trước bận sau giúp hắn, trong lòng khϊếp sợ sau đó là cay chát.
Một tháng trước, cô gái tinh thông cả hai thứ tiếng Anh Trung được mẹ hắn đưa đến đây làm hộ lý riêng, nhưng vừa nhìn thấy hắn cô liền khóc, sau đó kể chuyện nhờ hắn đã từng ủng hộ tiền bạc giúp sinh viên học tập mà cô đã tốt nghiệp thành công, nói cô chính là vì tìm hắn từ nước Mỹ về tới Trung Quốc, cô vẫn luôn muốn báo đáp hắn... Hắn lúc ấy thật là dở khóc dở cười, nhưng sau những chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ thật sự có làm hắn cảm giác thực ấm áp. "Lorence!" Giang Thần Dật thả xét nghiệm lên bàn, nhìn nữ hộ lý, "Cái này là thật sao?"
"A ~~" Cô gái thanh tú kinh hoảng, "Cái này..."
"Em nói tôi là ân nhân của em đấy. Tôi muốn nghe lời nói thật!" Giang Thần Dật trầm trọng, nhìn ánh mắt cô tràn đầy nghiêm túc cùng thương tiếc.
Lorence nhìn đôi mắt ấm áp, chậm rãi bình tĩnh trở lại, ngồi vào mép giường, ngữ khí ôn nhu, "Giang đại ca, em tin anh sẽ có một ngày trở thành đại minh tinh nổi tiếng, nhưng ngày đó em sợ rằng không thấy được, cũng không thể ở làm bạn ở cạnh anh chiếu cố anh, bất quá em sẽ vì anh cầu nguyện, mặc kệ em ở thế giới nào, em đều sẽ vì anh cầu nguyện."
"Không thể trị liệu sao?" Giang Thần Dật dựa ngồi ở đầu giường thân thể hơi cứng đờ, trong lòng thương cảm.
Lorence lắc đầu, kiên cường tươi cười sáng lạn như có thể hòa tan lòng người "Giang đại ca, em đời này không có gì tiếc nuối, em vốn chỉ là một cô gái tầm thường, có thể được anh giúp đỡ có mấy năm tốt đẹp như vậy, lại có thể chăm sóc anh khi anh bị thương, em đã cảm thấy mỹ mãn, cho nên em sẽ thực an tâm, chỉ là Thần Dật ca ca, anh có thể hôn em một lần không? Chỉ như anh trai hôn em gái thôi, trong lòng em luôn muốn có được một người anh trai!" Trải qua những lời vừa rồi, Giang Thần Dật rất thương tiếc cô, không chần chờ nhẹ nhàng ôm cô, cúi đầu khẽ hướng trán của cô đặt một nụ hôn, nhưng thiếu nữ nhanh chóng ngẩng đầu lên, dùng môi mình đón nhận nụ hôn ấy.
Giang Thần Dật sửng sốt, chưa kịp tách ra thì thân ảnh mỹ lệ dịu dàng liền xuất hiện, giọng nữ hoang mang bỗng nhiên vang lên, "Các người đang làm cái gì?"