Nữ chính giả của thế giới này Lâm Dư Tâm, xuyên không tới.
Vốn dĩ Lâm Dư Tâm là tác giả, cho nên sau khi xuyên không qua, cô vẫn như cũ lựa chọn làm tác giả.
Các thể loại tiểu thuyết ở thế giới này rất đơn giản, không phong phú như thế giới kia của Lâm Dư Tâm.
Sau khi biết được điểm này, Lâm Dư Tâm cảm giác mình nhất định có thể nổi tiếng.
Nhưng mà mặc dù thể loại của cô mới mẻ độc đáo, nhưng tác phẩm viết ra lại không nổi tiếng.
Ngược lại có người dựa vào thể loại của cô mà nổi tiếng nhanh như diều gặp gió.
Trong lòng Lâm Dư Tâm đương nhiên không phục, do cô viết trước, dựa vào cái gì mà người khác lại nổi tiếng chứ.
Lâm Dư Tâm hơi suy nghĩ, thế giới này ngay cả những thể loại này cũng không có, tác phẩm nổi tiếng của thế giới kia cô cũng không có.
Vì vậy Lâm Dư Tâm bắt đầu sao chép tác phẩm của thế giới kia.
Ấy vậy mà Lâm Dư Tâm nhanh chóng nổi tiếng, tác phẩm xuất bản giá cao, mà thể loại lại vô cùng phong phú, trở thành kiểu mẫu của nghề này.
Lâm Dư Tâm nổi tiếng, sau đó nhìn thấy những người viết thể loại giống mình cũng nổi tiếng, liền kêu gọi người hâm mộ của mình âm thầm châm chọc những tác giả kia sao chép mình.
Thể loại giống nhau và sao chép là hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng các độc giả không hiểu, Lâm Dư Tâm kêu gọi như vậy, bọn họ tự nhiên cảm thấy là người khác đã sao chép cô.
Trong lúc nhất thời không ít tác giả đều chịu vạ lây.
Nguyên chủ Úy Lam là một trong số đó.
Cô vừa mới ra tác phẩm đã bị người hâm mộ của Lâm Dư Tâm theo dõi, bởi vì tác phẩm mới nhất của Lâm Dư Tâm giống hệt như của Úy Lam.
Hơn nữa Lâm Dư Tâm còn ra tác phẩm sau Úy Lam.
Vì vậy mới xuất hiện những bình luận "Đại thần sao chép".
Thế nhưng tác phẩm của hai người ngoại trừ đề tài tương tự thì văn phong và tình tiết lại khác nhau hoàn toàn.
Úy Lam cũng lười để ý những lời bình luận tiêu cực này.
Thế nhưng Lâm Dư Tâm luôn vô tình bày tỏ cùng những tác giả khác rằng, Úy Lam sao chép của cô ta.
Giới tác giả nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, những lời này đều truyền qua tai Úy Lam.
Úy Lam lần đầu tiên nghe không để ý, nghe lần thứ hai hơi tức giận, lần thứ ba nghe thật sự nổi giận, trực tiếp đưa thảo luận của cô và biên tập lên cho mọi người coi.
Quyển sách của cô đã sớm có ý tưởng, đại cương cũng đã sớm viết xong, lúc viết đại cương và bàn với biên tập có thể cho mọi người thấy rằng, rõ rằng tác phẩm của cô có trước Lâm Dư Tâm.
Úy Lam vừa nói như thế thì Lâm Dư Tâm lập tức xin lỗi thay cho người hâm mộ, thái độ vô cùng thành khẩn, giống như không biết hành vi của người hâm mộ vậy.
Úy Lam thấy Lâm Dư Tâm dáng vẻ thành khẩn, cũng không muốn làm lớn chuyện, việc này lúc đó đã bỏ qua.
Nhưng không nghĩ đến diễn viên Lâm Dư Tâm này bị Úy Lam làm như vậy liền ghi hận trong lòng, bắt đầu bôi đen Úy Lam.
Trong cuộc họp mặt của các tác giả, Lâm Dư Tâm lại nói xấu Úy Lam trong thực tế.
Trùng hợp bị Úy Lam bắt tại hiện trường, Lâm Dư Tâm thề thốt phủ nhận còn giả bộ dáng vẻ vô tội.
Người khác đều tưởng Úy Lam bụng dạ hẹp hòi, vì chuyện trên mạng lần trước luôn không buông tha Lâm Dư Tâm.
Không thể không nói, thật sự Lâm Dư Tâm có khả năng lôi kéo mọi người.
Úy Lam ngược lại luôn nói không rõ ràng.
Vậy là Úy Lam và Lâm Dư Tâm kết thù.
Mấy hoạt động lần sau, chỉ cần có Lâm Dư Tâm ở đó thì Úy Lam luôn không bỏ qua, thù hận càng lúc càng lớn, Úy Lam dần dần tiến vào con đường đen tối.
Xung đột với Lâm Dư Tâm mấy lần, Úy Lam đều thất bại trước diễn viên Lâm Dư Tâm.
Cuối cùng Úy Lam bị Lâm Dư Tâm làm cho thân bại danh liệt, Úy Lam rút khỏi giới tác giả.
Mà Lâm Dư Tâm nổi tiếng, có cả tiền lẫn tài.
[Nguyện vọng của nguyên chủ là làm cho Lâm Dư Tâm thân bại danh liệt.]
Minh Thù đọc hết kịch bản mới tỉnh lại, lúc này cô đang nằm trên giường lớn của một khách sạn, ánh sáng hơi tối, cũng không biết mấy giờ.
Minh Thù dang tay sờ trán, có hơi nóng, nguyên chủ này bị bệnh rồi sao?
Thời gian đã đến, tác giả họp mặt cũng là lần đầu tiên nguyên chủ và Lâm Dư Tâm gặp mặt.
Lần trước nguyên chủ bắt gặp Lâm Dư Tâm nói xấu cô với những tác giả khác, mặc dù nói rất mập mờ thế nhưng vừa nghe cũng biết là nói cô.
Là đương sự, nguyên chủ chỉ hỏi Lâm Dư Tâm vì sao nói cô như vậy.
Lâm Dư Tâm ngược lại vẻ mặt vô tội, nói cô cũng không nói gì cô ta cả, chẳng qua chỉ là nghe được những chuyện này từ người khác.
Lâm Dư Tâm cũng không có chỉ tên điểm họ, cô giải thích nghe từ người khác cũng hoàn toàn hợp lý.
Cho nên dù thế nào, đều là nguyên chủ gây sự vô lý.
Lúc Lâm Dư Tâm nói chuyện với cô là ở bể bơi, Lâm Dư Tâm cố ý làm ra bộ dạng nóng lòng làm sáng tỏ mọi việc, thực ra là âm thầm dùng sức đẩy nguyên chủ xuống bể bơi.
Nguyên chủ không biết bơi, được người khác cứu lên, chính là bộ dạng như bây giờ.
Minh Thù gọi điện thoại cho khách sạn đưa thuốc và đồ ăn lên.
Lần họp mặt này chỉ là những người trong giới tác giả, nhưng người tới không hề ít.
Lâm Dư Tâm không biết làm sao tới được, nhưng sau khi đến thì rất nhanh đã có phương thức liên lạc với những người khác.
Minh Thù ăn xong đồ lại uống thuốc, bởi vì khó chịu không muốn di chuyển, chỉ nằm xuống giường ngủ tiếp.
Bởi vì hai người một phòng, lúc bạn cùng phòng của Minh Thù trở lại thì cô liền tỉnh giấc.
Bạn cùng phòng giống như nhìn qua phía cô, sau đó nhỏ giọng nói: "À, đúng rồi, tôi ở chung với Úy Nhiên."
Chắc là đang gọi điện thoại.
Úy Nhiên là bút danh của Úy Lam.
"Ký tên? Cậu thích cô ta? Nhưng tôi nghe nói nhân phẩm Úy Nhiên rất tệ... Việc này một lát nữa mình nói qua wechat, bây giờ tôi đang ở trong phòng, cô ấy đang ngủ."
Bạn cùng phòng nói đôi câu rồi dập máy điện thoại, cô xoay người phát hiện Minh Thù mới vừa nằm đó đã dậy từ lúc nào.
Khuôn mặt hơi trắng của cô nở nụ cười thản nhiên, đang trực tiếp nhìn cô.
Bạn cùng phòng lập tức cứng đờ.
Cô ngồi dậy từ lúc nào, sao không có tiếng động gì cả? Những lời vừa nãy cô có nghe không?
"Úy Nhiên... Cậu khá hơn chút nào chưa?" Bạn cùng phòng cố gắng bình tĩnh chào hỏi.
"Rất khỏe."
Minh Thù cũng không có nói chuyện vừa rồi, bạn cùng phòng thở phào, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Một lát nữa có một tiệc rượu, cậu muốn đi không?"
Tiệc rượu đồng nghĩa với được ăn?
Minh Thù chậm rãi nói: "Đi chứ!"
Bạn cùng phòng nói: "Vậy cậu thay quần áo đi, sắp bắt đầu rồi."
Nói xong cô liền lấy quần áo vào phòng tắm.
Đợi bạn cùng phòng bần thần từ trong bước ra, mở cửa liền thấy khuôn mặt tái nhợt của Minh Thù, cô lùi một bước: "Cậu... Cần dùng? Mình xong rồi..."
Minh Thù dang tay ngăn lại cô, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Lúc nãy cô nói tôi nhân phẩm không tốt, nghe ai nói vậy?"
"Tôi... Tôi không có nói..."
"Tôi nghe thấy rồi."
Bạn cùng phòng lúng túng, tại sao cô lại nói trong phòng chứ.
Cô rõ ràng nói nhỏ như vậy mà...
"Tôi cũng chỉ là nghe người khác nói... Tôi không biết."
Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười mềm mại: "Tôi rất muốn biết là ai đồn những lời này, cô có thể nói cho tôi biết không?"
"Tôi..."
Đối mặt với bộ dạng không chút tức giận của cô, bạn cùng phòng có chút sợ hãi.
Cô khẽ cắn môi, nói: "Là Lưu Quang Vũ."
Nói là bút danh.
Minh Thù mỉm cười nhắc nhở: "Lần sau nếu nghe ai nói, phải kiếm một chỗ không người, nếu để người khác nghe thấy thì không tốt đâu hiểu chưa."