Sở Hồi cứ như vậy, dưới pháo hoa đút cho Minh Thù uống hết đồ uống còn lại.
Hắn mập mờ chớp mắt nhìn Minh Thù: "Có phải là có mùi vị của anh đồ uống ngọt hơn không?"
"Không có." Minh Thù khẩu thị tâm phi (*) phủ nhận: "Là anh muốn uống trộm đồ uống của tôi."
"Vợ, đây là anh mua mà!" Lão tử mua sao lại không được uống! Hơn nữa lão tử còn đút cho cô uống! Hắn chỉ nếm được vị!
Keo kiệt.
Lão tử cái gì cũng cho cô, vẫn không được uống một ngụm đồ uống của cô.
Minh Thù gật đầu: "Ồ, tiền của tôi."
"..."
Tiền của cô sao!
Ai cho cô giam giữ lão tử trong phòng nhỏ để chơi đùa!
Về việc này Minh Thù cũng rất vô tội, cô đâu có giam giữ hắn, chỉ là hôm đó cô không cho phép hắn nửa đêm rồi còn đi ra ngoài, làm sao lại thở thành thích chơi đùa trong phòng tối?
Đương nhiên, Minh Thù không biết trong đầu Sở Hồi nghĩ cái gì.
Trong đầu Sở Hồi lúc này, tất cả đều là giết chết cô và việc tha thứ cho cô.
Cầu cho hắn tha thứ cho cô.
Bà nó chứ.
Sở Hàn bực không thể chửi bậy.
Sở Hồi vùi đầu vào cổ Minh Thù, trên đỉnh đầu pháo hoa liên tục nở rộ: "Vợ, anh rất thích em."
Trong tiếng pháo hoa, Minh Thù nghe thấy câu tỏ tình quen thuộc kia.
Minh Thù không có ứng gì.
Sở Hồi cũng không thất vọng, đẩy khăn quảng cổ của cô ra hôn vài cái lên cổ của cô.
Nhưng lại sợ cô bị lạnh, một lát lại lấy khăn che kín cổ cho cô, ôm lấy cô xem pháo hoa.
Bên dưới màu sắc sặc sỡ của pháo hoa, những đôi tình nhân đứng cùng với nhau, có nhiều đôi bạo dạn hôn nhau, những đứa trẻ chạy nhảy xung quanh đoàn người chơi đùa.
Nơi xa xa, bên trên màn hình điện tử bắt đầu đếm ngược.
Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
Sở Hồi muốn…
Giờ khắc này, có thể dừng lại thì hay biết bao nhiêu.
Minh Thù lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, Sở Hồi chớp mắt, lặng lẽ biến thành dáng vẻ hiền hòa lại không mất đi tư thế đẹp mắt.
Nhưng mà Minh Thù nhắm màn ảnh lên đoàn người.
"Tách."
Ảnh chụp bên trong máy ảnh chính là hình ảnh Lâm Dư Tâm và Nhật Mộ Trường Giang đang hôn nhau.
Thiếu niên đi khá nhanh, lúc Minh Thù kịp phản ứng, hắn đã đi xuyên qua đám người.
Minh Thù đuổi theo hắn: "Sao vậy?"
"Em không quan tâm anh chút nào cả." Giọng nói thiếu niên rất lớn: "Em căn bản không thích anh."
"Tôi cũng chưa từng nói thích anh."
Thiếu niên: "..."
Thiếu niên "hừ" một tiếng, đi nhanh hơn.
Lão tử muốn bỏ nhà ra đi!
Về sau cô cũng không thể nhìn thấy lão tử đáng yêu lại đẹp trai như vậy nữa, mỗi ngày rời giường đều tặng cô một nụ hôn chào ngày mới, giúp cô có cảm giác có được soái ca bên cạnh!
Cô hối hận đi là vừa!
Gió lạnh thổi tóc hắn bay lên, giống như một con vật nhỏ đang tức giận xù lông.
Minh Thù mím môi cười khẽ, chạy tới ôm lấy hắn: "Được rồi, chụp ảnh đúng không. Tôi chụp cho anh, chụp đến bao giờ anh vui vẻ mới thôi."
-
Dáng vẻ Sở Hồi cứng ngắc nhìn Minh Thù, bày ra tư thế rất ngu ngốc.
Ai muốn để cô chụp ảnh chứ!
Lão tử mặc kệ rồi!
Sở Hồi lần này thực sự tức giận, Minh Thù cũng cảm giác được lửa giận của hắn.
Minh Thù xoay người kéo đôi tình nhân đi qua, đưa điện thoại đến trước mặt nam sinh kia, sau đó lại chuyển sang bên cạnh, mỉm cười: "Chị ơi, chụp giúp chúng tôi một kiểu nhé?"
Chị gái không biết có phải bị động tác của Minh Thù chọc cười không: "Được. Thấy chưa, người ta đều không thích được đứa bé nam chụp ảnh..."
Câu sau rõ ràng là cô nói với bạn trai của mình.
Minh Thù đi tới chỗ Sở Hồi đang chạy trước ôm lấy hắn, nghiêng đầu hôn lên bờ môi mềm mại.
Hình ảnh thật đẹp, chị gái chụp ảnh nhịn không được chụp liền mấy bức, cô cười trả lại điện thoại di động cho Minh Thù.
"Được rồi này."
"Cám ơn."
Chị gái nhìn thiếu niên còn có chút tức giận, che miệng cười trộm: "Hai người thật xứng đôi, chúc mừng năm mới."
Bạn trai không phục: "Anh và em không phải là đang yêu nhau sao?"
Chị gái "hừ" lạnh: "Thôi đi, tôi và anh như tay trái với tay phải, giống cặp vợ chồng già, chẳng có cảm giác gì cả."
Bạn trai không biết nói gì đó, chọc cho chị gái cười rộ lên, hai người biến mất trong đoàn người.
Minh Thù cúi đầu nhìn điện thoại di động, kỹ thuật của chị gái này rất tốt.
Vẻ mặt thiếu niên có điểm ngạc nhiên, nhìn qua như một đứa trẻ ngốc. Vừa hay lúc đó trên đỉnh đầu pháo hoa nở rộ, hình ảnh thật ấm áp.
Minh Thù đưa điện thoại cho hắn xem: "Muốn không?"
Thiếu niên phùng má, muốn kiên cường, nhưng trong khoảnh khắc lại từ từ gật đầu: "Muốn."
"Cầu xin tôi."
Sở Hồi: "..." Cầu cái đầu cô!
"Làm nũng cũng được."
Sở Hồi: "..." Làm nũng cái đầu cô!
Đương nhiên Sở Hồi cuối cùng mất chủ quyền làm nhục quốc gia, muốn lấy được tấm hình kia, mất đi lí trí có gì đổi được mang ra đổi hết để lấy tấm ảnh kia.
-
Mùng một đầu năm.
Sở Hồi không trở về nhà, Sở Hàn chỉ có thể tìm tới cửa.
Cũng không biết từ đâu có được địa chỉ của Minh Thù, Minh Thù ngậm bánh bích quy ra mở cửa, nhìn Sở Hàn đứng ở ngoài cửa.
Khuôn mặt cô mờ mịt: "Đại thần, gõ nhầm cửa sao?"
"Ai vậy?"
Sở Hồi chỉ mặc một chiếc áo phông đi ra, bắt gặp ánh mắt của Sở Hàn, hắn vội vàng kéo vạt áo xuống, nhanh chóng lui lại, chạy vào bên trong phòng ngủ.
Minh Thù rất muốn trêu chọc hắn vài câu, nhìn đi, bảo cậu mặc quần áo tử tế vào thì không mặc, bây giờ lại bị người ta bắt gặp!
Có điều lúc này cô không có cơ hội đi trêu chọc Sở Hồi, chỉ có thể duy trì nụ cười đối mặt với Sở Hàn.
Sở Hàn mặt không đổi sắc, lễ phép hỏi: "Có thể vào không?"
Anh trai người ta đã tìm tới cửa, Minh Thù lá gan lớn hơn nữa cũng không thể đem cậu cả... Không phải, anh trai nhốt ở ngoài cửa.
Có điều trong nhà không nhiều dép lê, Minh Thù cho hắn vào gặp Sở Hồi.
Sở Hàn cũng không so đo, đi qua lướt mắt nhìn gian phòng.
Bên trong phòng ngủ treo rèm, hình bóng Sở Hồi đang ở bên trong, toàn bộ phòng ở chỉ có một chiếc giường lớn.
Sở Hàn trong lòng đã có kết luận: "Tuy quấy rầy các người, nhưng mà ngày Tết còn không thèm trở về nhà nên anh chỉ có thể qua đây tìm."
"Anh, anh tới làm gì?" Sở Hồi đã thay một bộ quần áo, quần áo Minh Thù mua cho hắn tương đối đơn giản, so với những bộ quần áo hip hop rộng thùng thình lúc trước của hắn khác biệt rất lớn.
Sở Hàn quan sát em trai, cũng hơi yên tâm một chút: "Qua thăm em một chút thôi."
"Ai cần anh thăm." Sở Hồi ngồi vào trên ghế sô pha, đưa ra dáng vẻ chủ nhà, thiếu mỗi bước chỉ huy Minh Thù đi bưng trà rót nước.
Đương nhiên việc ấy hắn không dám.
Hắn sợ bị đánh chết.
"Trưa nay cùng nhau ăn cơm." Sở Hàn nói: "Úy tiểu thư không ngại chứ?"
Được ăn là tốt!
"Không ngại."
Sở Hồi trừng mắt nhìn Minh Thù.
Ai muốn ăn với hắn!
Minh Thù cười tủm tỉm.
Sở Hồi: "..." Hừ!
Ngày hôm nay nhiều cửa hàng bên ngoài cũng không kinh doanh, cho nên Sở Hàn đề nghị tự mình làm, biết được Minh Thù không biết làm cơm, thằng em trai kia nhà mình mười ngón tay không dính nước mùa xuân, càng không trông mong gì được.
Cho nên Sở Hàn chỉ có thể tự mình làm.
Sở Hàn đi ra ngoài mua thức ăn trở về, siêu thị đều đóng cửa, nguyên liệu nấu ăn không có nhiều, chỉ có thể là những đồ đơn giản.
Sở Hồi thấy Minh Thù cười tủm tỉm nhìn Sở Hàn như thấy được bảo bối, cả người không thoải mái.
Hắn trước đây đoạt đồ vật của Sở Hàn, bây giờ có phải Sở Hàn muốn trả thù không?
Vợ là của hắn!
Không có cửa đâu, Sở Hồi trực tiếp che ở trước mặt Minh Thù.
Nhìn tôi, nhìn tôi, nhìn tôi!
Minh Thù: "..."
***
(*) Khẩu thị tâm phi: là miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác, miệng và tâm không thống nhất với nhau