Hắn vừa định lên tiếng, tiếng xé gió đột nhiên kéo tới, một vật kỳ quái theo ánh sáng bay về phía hắn.
Nhĩ Du theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, ôm Hồ Cửu chạy qua một bên.
Lối đi nhỏ của phòng giam rộng như vậy, Minh Thù chém xuống một đao, cửa phòng giam trống bên cạnh đều vỡ vụn.
Nhĩ Du hoảng sợ nhìn vũ khí trên tay Minh Thù.
Thứ này...
Nếu như đối phó người thú khác.
"Dao Lạc." Nhĩ Du vội vàng lên tiếng: "Ngươi bình tĩnh lại, có gì từ từ nói."
Minh Thù chỉ mỉm cười, mang theo khảm đao tiến lên.
"Ngăn cô ta lại!"
Nhĩ Du kêu người thú phía sau tiến lên.
"Nhanh chóng ngăn cô ta lại!"
Nhĩ Du dẫn Hồ Cửu chạy ra khỏi phòng lao, người thú còn lại chen nhau tiến lên, ngăn Minh Thù trong phòng lao.
"Nhĩ Du... Thương Tu, Thương Tu còn ở bên trong." Hồ Cửu ôm lấy bả vai Nhĩ Du nhìn vào nhà lao, vẻ khẩn trương trên mặt không biết là thật hay là giả.
Nhĩ Du nghe được tên Thương Tu, theo bản năng nhíu mày lại.
Con sói kia...
Chết ở bên trong tốt hơn.
Cho nên Nhĩ Du coi như không nghe thấy lời Hồ Cửu, tiếp tục rút lui đi ra ngoài.
"Thủ lĩnh, đã xảy ra chuyện gì?"
Tộc nhân phía ngoài thấy Nhĩ Du vội vã đi ra, xúm lại đi lên, mỗi người đều vô cùng tuấn tú.
Nhĩ Du không cần giải thích, nhà lao ở trong một sơn động, lúc này có một cô gái từ trong cửa sơn động đi ra.
Ánh mặt trời hạ xuống, cây đao phát ra một luồng ánh sáng chói chang.
Sự chú ý của mọi người đều rơi ở trên người cô.
Là Dao Lạc...
Gương mặt đó bọn họ nhận không sai, nhưng lúc này Dao Lạc không giống như Dao Lạc.
Cô cầm trên tay là cái gì?
"Bắt cô ta lại!" Nhĩ Du hạ giọng ra lệnh.
Các tộc nhân liếc nhau, thủ lĩnh ra lệnh như vậy, bọn họ đương nhiên không dám chống lại, chuẩn bị đi lên bắt Minh Thù.
"Nhĩ Du, đồ trên tay của cô là cái gì?" Mặc dù được trọng sinh nhưng Hồ Cửu cũng không biết vật trong tay Minh Thù là gì.
"Không biết." Nhĩ Du nhìn bên kia đã đánh nhau, đáy mắt lóe ra tâm tình kỳ quái.
Hồ Cửu nhíu mày lại.
Đáy lòng có chút kỳ quái và lo lắng.
Thế nhưng nghĩ rằng trong bộ tộc nhiều người như vậy, cô không tin Dao Lạc kia có thể đánh được tất cả.
Hiển nhiên Hồ Cửu xem nhẹ đại khảm đao của Minh Thù.
Giết một đám Khổng Tước đơn giản như gọt một củ cải vậy.
"Nhĩ Du..." Hồ Cửu giống như bị hù dọa, tìm Nhĩ Du bảo vệ.
Nhĩ Du kéo Hồ Cửu vào lòng: "Dao Lạc, đây đều là tộc nhân của ngươi! Sao ngươi có thể ra tay được."
Minh Thù dùng hành động nói cho Nhĩ Du biết.
Làm một người thú ngã rồi trở lại nguyên hình, mỉm cười: "Cứ như vậy thôi."
Nhĩ Du: “...”
Sao cô lại biến thành bộ dạng này.
Vật trên tay cô ta cho cô ta sức mạnh sao?
Hồ Cửu cũng nghĩ tới chuyện này, kề tai Nhĩ Du nói: "Nhĩ Du, chúng ta nghĩ biện pháp đoạt vật trong tay cô ta lại, không có cái vật kia cô ta không làm gì được đâu."
Món đồ lợi hại như vậy.
Nhĩ Du không từ chối đề nghị của Hồ Cửu.
Nếu có vũ khí như vậy, bộ lạc của bọn họ cũng sẽ không cần chịu đựng uy hiếp từ bộ lạc khác.
Thế nhưng đoạt thế nào?
Nhĩ Du buông Hồ Cửu ra, kêu cô đứng lui về phía sau.
Hồ Cửu lấy tấm da thú Nhĩ Du cho cô ta tùy tiện khoác ở trên người tránh gió.
Trên người cô ta vẫn còn rất đau, đi từ từ ra phía sau Nhĩ Du, híp mắt thấy Nhĩ Du chạy qua bên kia.
Nhĩ Du nhìn những người bên cạnh hắn, ý bảo bọn họ bao vây quanh Minh Thù lại.
Bộ tộc Khổng Tước không am hiểu đánh nhau, mặc dù Nhĩ Du là tộc trưởng cũng như thế.
Vài người thú liên thủ đều không làm gì được Minh Thù, ngược lại bọn họ bị đánh trở về nguyên hình, nằm trên mặt đất.
Nhĩ Du thấy tình hình không đúng lắm, chuẩn bị rút lui.
Minh Thù nhướng mày cười đi về phía hắn, cầm cánh tay Nhĩ Du ném qua vai, Nhĩ Du ngã xuống đất, "bịch" một cái biến trở về nguyên hình.
"Dao Lạc!"
Giọng của Hồ Cửu từ bên cạnh truyền đến.
Chất lỏng trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, phảng phất như kim cương, rạng ngời rực rỡ.
Minh Thù ngửa đầu nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chỉ cần dính vào chất lỏng của thú linh thảo sẽ biến trở về hình thú, cũng mất đi khả năng hành động.
Hồ Cửu chắc chắn rằng năng lượng cô phát ra, cũng đủ làm cho Minh Thù biến trở về hình thú nhiều lần.
Nhưng mà những chất lỏng kia đến giữa không trung như bị vật gì ngăn lại, toàn bộ đều bị bắn trở về.
Hồ Cửu không tránh kịp bị trúng vào người.
Một trận tê dại trên người Hồ Cửu truyền tới.
Sự khiếp sợ trong đôi mắt cô còn chưa tiêu tan thì cô đã biến mất.
Trên mặt đất chỉ còn lại có một con hồ ly như tuyết trắng, cực kỳ yếu đuối nằm đó.
Sao lại thế...
Hồ Cửu có chút chật vật xoay đầu.
Cách đó không xa cô gái vẫn ngửa đầu mỉm cười, bốn phía hình như có một luồng khí trong suốt che phủ cô ta trong đó.
Ánh mặt trời di chuyển theo luồng khí, tựa như cô gái kia được ánh sáng thanh khiết rọi vào.
Cô không thích người thú giống cái Dao Lạc này.
Không chỉ là vì cô ta thích Nhĩ Du.
Còn có bộ dạng của cô ta.
"Ngươi dùng vu pháp gì vậy!" Hồ Cửu chống thân thể, chật vật lên tiếng: "Dao Lạc có phải ngươi bị Vu Linh khống chế hay không!"
Trước đây cô ta không phải như vậy!
Nhất định là cô ta đã bị Vu Linh khống chế.
Nhất định là như vậy...
Các người thú sợ nhất chính là Vu Linh, giống con người sợ yêu ma quỷ quái.
Có tồn tại hay không tạm thời không nói đến.
Nhưng những chuyện kỳ quái này, để trên người Vu Linh không sai, không ít người thú đã chết vì tội này.
Minh Thù liếc mắt nhìn cô ta: "Nếu Vu Linh có bản lĩnh này, nên thống trị thế giới."
Cô gái mỉm cười, giọng nói vô cùng dễ nghe.
Minh Thù tiến lên trói Hồ Cửu lại: "Đừng khẩn trương, ta sẽ không giết ngươi."
Phiếu đổi đồ ăn vặt không thể tùy tiện giết.
"Dao Lạc ngươi dừng tay, không cho ngươi động đến a Cửu, ngươi dừng tay cho ta!"
Nhĩ Du ở bên cạnh hét lên.
Ánh mắt hắn nhìn chòng chọc vào Hồ Cửu, nỗ lực muốn đứng lên.
Minh Thù cột chắc Hồ Cửu rồi ném xuống đất, quay đầu nhìn Nhĩ Du, âm trầm lên tiếng: "Nói ra thì ngươi cũng là người hại chết cha ta, ta có nên thuận tay báo thù không nhỉ?"
Nhĩ Du hốt hoảng.
Cô...
Làm sao biết?
"Ngươi đang nói cái gì..." Nhĩ Du giải thích: "Cha ngươi là bị bộ tộc Báo Đốm giết chết, chuyện năm đó tất cả mọi người đều biết."
"À."
Minh Thù như cười như không nhìn hắn, phảng phất hắn nói cái gì, ở trong mắt cô đều là chuyện hài.
Cái gì cô cũng biết.
Nhĩ Du lấy lại bình tĩnh: "Ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, coi ngươi như là em gái, ngươi báo đáp ta như vậy sao?"
"Nếu không... thì sao, chờ ngươi đem ta đến sát vách cho người thú làm hại sao?"
Ánh mắt Nhĩ Du lóe sáng: "Đó là vì bộ tộc, ngươi cũng là một thành viên của bộ tộc, an toàn của bộ tộc, ngươi cũng phải gánh vác."
Trước đây giữ cô ta ở lại cũng nghĩ sẽ có một ngày như vậy.
"Tốt, sau đây đến ta đi kiếm thức ăn..." Minh Thù dừng một chút, bình tĩnh đổi giọng: "Gánh vác."
"Ngươi..."
Giọng cô gái mang ý cười: "Cám ơn nhiều năm như vậy ngươi giúp ta chăm sóc bộ tộc Khổng Tước, nhưng lúc này ta lấy lại quyền thừa kế không quá đáng chứ."
Nếu cha nguyên chủ không có án treo, người kế thừa bộ tộc Khổng Tước khẳng định vẫn là nguyên chủ.