Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1138: Lão bản không hẹn (6)



Minh Thù nhìn đống đồ đang ở phía trước cản đường, cô thực sự muốn nói câu chửi thề.

Lúc cô bắt đầu lái xe tiến vào làm gì có cái nào.

Con đường này vốn dĩ đã hẹp, đống đồ ở bên kia gần như cản hết đường đi, ngay cả tay đua nhà nghề cũng chưa chắc đi qua được. 

Minh Thù xuống xe, các cửa hàng gần đó đều đóng cửa hết rồi, không biết kẻ nào không có ý thức để một đống rác ở chỗ này như vậy.

Đây là con xe yêu quý của ngài Kiều Thành, cô mà cứ đem nó va chạm linh tinh như vậy, không biết ngài Kiều Thành có đánh chết cô không nữa.

Minh Thù nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định là không có ai cô mới thu hẹp không gian lái xe, vượt qua đống đồ ở bên kia. 

Sau khi vượt qua được đống đồ, cô đang chuẩn bị phóng xe thì lại có một âm thanh ở phía bên phải vang lên.

Minh Thù vốn không thích xen vào chuyện của người khác thế nhưng dường như âm thanh đó có phần quen thuộc.

Minh Thù lấy ra một túi đồ ăn vặt, cô ngồi xổm trên phố, ăn xong xuôi mới quyết định tới xem sao. 

Phía bên phải là một con hẻm nhỏ lầy lội, các vũng nước mưa của hai ngày trước vẫn còn chưa khô, Minh Thù mang giày cao gót xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào.

“Tôi biết lỗi rồi mà, xin lỗi, tôi xin lỗi mà.”

“Tôi không dám nữa đâu.” 

Một thanh niên đang quỳ trước mặt rất nhiều người cầu xin tha thứ.

Xem ra là một người đơn độc đấu với một đám thanh niên.

“Bà nó, lần sau để cho ông bắt được, ông chặt tay mày.” Một người trong đám thanh niên đó đá một phát vào người thanh niên đang quỳ. 

Người thanh niên kia té trên mặt đất, trong miệng ngoại trừ cầu xin tha thứ cũng không nói bất kỳ điều gì khác.

Trong đám thanh niên lêu lổng ở đây có một chàng trai đang cầm điếu thuốc dựa vào cột điện, ánh lửa của điếu thuốc sáng lập lòe trong đêm tối.

Bộ dạng của hắn so với đám thanh niên lêu lổng đang giáo huấn kẻ khác kia, chẳng có chút ăn nhập nào. 

Minh Thù đang cân nhắc xem mình có nên tránh đi hay không.

Đây chắc là sân nhà của đám thanh niên này rồi.

“Được rồi.” Chàng trai ném thuốc lá xuống rồi di chân dập lửa: “Đi thôi.” 

Một thanh niên chỉ vào tên vừa bị đánh: “Coi như số ngươi hên, đại ca chúng ta không thèm so đo tính toán với ngươi nữa.”

Thanh niên cầm đầu xoay người lại thì bắt gặp một cô gái mặc váy đang nhìn chằm chằm bọn họ.

“Ôi, bà nó! Làm tôi sợ muốn chết!” 

“Ai đó? Hơn nửa đêm rồi mà còn đứng ở đây dọa người.”

Chàng trai kia vẫn không nói một lời nào, mấy người bên cạnh hắn lần lượt lấy điện thoại di động ra chiếu đèn về phía Minh Thù.

Sau khi thấy rõ được trước mắt họ là một cô gái ăn mặc vô cùng kỳ quái, cả đám người đều im lặng trong giây lát. 

Gặp quỷ rồi!

“Cô… Người đẹp à, trời đã tối rồi mà cô còn ở chỗ này làm gì vậy?” Còn đứng ở phía sau bọn họ nữa chứ, nếu không phải bọn họ có tâm lý thép thì có lẽ đã bị dọa chết rồi.

“Mộng du.” Minh Thù trả lời hết sức nghiêm túc. 

“Phụt…”

Cũng không biết là ai cười trước, sau đó đám thanh niên bắt đầu thi nhau cười: “Cô gái à, cô cũng biết là mình đang mộng du cơ á?”

Minh Thù trả lời: “Tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì cả, làm phiền rồi.” 

Một thanh niên nhanh nhẹn giải thích: “Ôi chao, cô đừng có hiểu lầm, chúng tôi không phải là kẻ xấu đâu, là do thằng kia ăn trộm đồ của đại ca chúng tôi.”

“Ừm.”

Người thanh niên: “…” 

Tại sao hắn lại cảm thấy cô gái đối diện này lại có chút thất vọng nhỉ?

“E hèm, đã trễ thế này rồi, cô mau trở về đi nơi này không an toàn đâu.”

Chàng trai kia dường như có chút sốt ruột: “Bà nó, các người có đi hay không?” 

“Đại ca à, mau giữ hình tượng, hình tượng, đừng có mắng chửi thô tục chứ.”

“Khỉ thật!” Chàng trai lại chửi thêm một câu.

Sau đó Minh Thù tiếp tục nhìn đám người kia đang nhắc nhở chàng trai về hình tượng, khí chất gì gì đó. 

Minh Thù: “…” Tối rồi còn gặp phải một đám thần kinh ư?

Chẳng lẽ chàng trai ở bên ngoài quán bar Khởi Vận lần trước chính là anh em của hắn sao?

Mẹ ơi! 

Muốn hù chết trẫm rồi thoải mái thừa kế tôm hùm đất của trẫm sao?

“Người đẹp à, trời cũng đã tối rồi, hay là để bọn tôi đưa cô đi ra ngoài nhé, kẻo nhỡ đâu gặp phải người xấu…”

Chàng trai được cả đám liên tục nhắc nhở về hình tượng, khí chất gì kia liếc nhìn Minh Thù, có vẻ như hắn chẳng để tâm đến những lời khuyên nhủ của đồng bọn, cả người hắn bắt đầu xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ quái: “Đêm hôm còn chạy đến nơi này, cô ta gặp chuyện gì thì cũng đáng đời.” 

Nếu như trên người chàng trai lần trước tỏa ra khí chất cao ngạo lạnh lùng thì tên này hoàn toàn ngược lại, là một tên côn đồ điển hình, còn là loại côn đồ cực kỳ muốn ăn đòn.

Một thanh niên tỏ ra đau đầu: “Đại ca, đây chính là nguyên nhân khiến anh độc thân đó.”

Chàng trai kia tỏ ý khinh thường: “Tôi dựa vào bản lĩnh độc thân của mình.” 

Chàng trai liếc nhìn Minh Thù, trong lòng hắn càng thêm phiền muộn, phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây thôi.

“Đại ca, chờ một chút nào.” Một thanh niên quát to: “Nhị Đồng, cậu đưa cô gái này ra khỏi đây, nếu chúng ta đã gặp cô ấy thì không thể không quan tâm được.”

Thực sự là không tưởng tượng được, một đám thanh niên trông có vẻ lêu lổng như thế này, lại nói ra những câu tràn đầy nghĩa khí như vậy. 

Minh Thù nhìn theo đám người đang đuổi theo chàng trai kia, nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ của bọn họ xen lẫn với những lời nói tràn đầy khó chịu của hắn.

Cuối cùng chỉ còn lại chàng trai tên Nhị Đồng.

Hắn xấu hổ nhìn Minh Thù rồi ngại ngùng cười: “Cô sống ở đây sao?” 

Minh Thù lắc đầu.

Nhị Đồng càng thêm rụt rè: “Tôi đưa cô ra ngoài nhé.”

Nhị Đồng làm tròn bổn phận đưa Minh Thù đến đường lớn, thấy Minh Thù lên xe rồi hắn mới rời đi. 

Minh Thù cảm thấy có chút hư ảo.

Tên tiểu yêu tinh lần này… có chút khó khăn nha.

-

Quán bar ngừng kinh doanh đến tận hai ngày sau mới bắt đầu mở cửa lại.

Vì chuyện côn đồ gây sự lần trước cho nên kinh doanh có vẻ trượt dốc không ít, liên tiếp vài ngày việc buôn bán trở nên ảm đạm hơn.

“Chị Khởi, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay…” Minh Thù không có ở đây, quản lý Thái phụ trách quầy rượu mặt mày ủ ê suốt cả ngày. 

Mình Thù đang ăn trộm trái cây tại quầy bar, nghe quản lý Thái nhắc đến chuyện này, cô liền gật đầu một cái: “Việc giữ lại ca sĩ hát lần trước tại sao không tiếp tục nữa?”

Quản lý Thái trả lời: “Tôi nghĩ đến tình hình hiện tại của quán bar nên mới tạm thời không liên lạc.”

Hắn cũng lo lắng những tên côn đồ kia sẽ trở lại gây phiền toái một lần nữa. 

Thế nhưng mấy ngày nay vẫn sóng yên biển lặng, không biết bọn chúng có phải đã bị chị Khởi anh dũng đàn áp rồi hay không.

“Gọi cậu ta đến đây đi.”

Quản lý Thái suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đi liên lạc với cậu ta một chút.” 

Sau khi gọi đám người kia đến rồi, Minh Thù mới biết bọn họ là một ban nhạc, mặc dù không phải là một ban nhạc cố định.

Dẫn đầu đám người đó vẫn là chàng trai kia, ảo giác của cô vẫn còn phảng phất trong đêm đó, chàng trai trước mặt này… có thể nói là cực kỳ thích ra vẻ ta đây.

Thế nhưng không thể phủ nhận được vẻ đẹp trai của hắn, từ lúc hắn tiến vào đã có không ít cô gái liếc nhìn. 

Minh Thù ngồi trong quầy bar, nhìn quản lý Thái và đám thanh niên nói chuyện với nhau, giờ chắc cũng không cần phải nói nhiều nữa.

“Mọi người lên thử một chút không?” Cuối cùng quản lý Thái chỉ vào sân khấu.

Chàng trai gật đầu rồi cầm nhạc cụ của bọn họ bước lên sân khấu. 

Âm thanh xao động của quán bar bỗng nhiên dừng lại, vài cậu nhóc nhảy lên sân khấu tự tìm vị trí tốt cho mình.

Chàng trai đứng ở chính giữa, không biết lấy được ở đâu cái mặt nạ che nửa khuôn mặt.

Hắn mím môi cố tỏ ra lạnh lùng thờ ơ, nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt sẽ thấy được hắn đang cực kỳ khẩn trương. 

Nhưng mà làm gì có ai quan tâm đến điều ấy, mọi người đều tập trung chú ý đến bề ngoài của hắn, nửa gương mặt đẹp trai lộ ra ngoài khiến người ta không thể đứng yên.

Lúc bọn họ bước lên sân khấu, ở dưới bắt đầu huýt sáo.

Tiếng hét chói tai của các cô gái lần lượt lấn át nhau. 

“Thật đẹp trai!”

“Trời ơi! Ngày hôm nay tùy tiện đi vào lại có thể gặp được cực phẩm thế này.”

Một chàng trai ở bên cạnh bỗng tiến lên hai bước: “Xin chào, chúng tôi là ban nhạc Kinh Thiên.”