Minh Thù vừa bước vào quán đã bị một đám người vây quanh.
Minh Thù giơ cao cảnh giác ôm chặt mấy quả táo nhỏ mình mới mua, hỏi lại: “Làm sao hả?”
“Chị Khởi, chị đến xem thứ này đi.”
Đám người vây quanh Minh Thù theo cô vào tận bên trong, lúc này đèn lớn trong phòng khách đã được bật lên sáng choang, Minh Thù liếc mắt nhìn thấy một cái hộp đang được để trên mặt bàn.
Trong hộp là xác của một con chuột chết máu me lẫn lộn như bị người ta nghiền nát qua.
Minh Thù: “…”
Những người còn lại đều không dám nhìn, mấy cô gái nhát gan cũng chỉ dám đứng ở đằng xa.
“Cái này từ đâu đến vậy?”
“Ngày hôm nay khi chúng tôi vừa mở cửa thì đã thấy nó được đặt ở đó rồi. Bên trên hộp có dán đơn chuyển phát nhanh, ghi tên cửa hàng của người nhận cho nên tôi mới mang vào.” Quản lý Thái nói tiếp: “Ai mà biết được khi mở ra lại là cái thứ đáng ghét này cơ chứ.”
“Còn có thứ gì khác không?”
"Không có..."
Minh Thù sai người đem vứt cái hộp này đi rồi đi đến phòng giám sát, cái hộp này được một tên chuyển phát nhanh đội mũ, đeo khẩu trang và ăn mặc kín mít mang tới đây rồi đi mất.
Ba ngày liên tiếp bọn họ đều nhận được cái hộp giống như vậy.
Thời gian mỗi lần đưa tới đều không giống nhau, có lúc bọn họ đang bận buôn bán thì kẻ đó lại trực tiếp nhờ khách tới chơi mang vào.
Người làm trong quán bar Khởi Vận ai nấy đều rất lo lắng sợ hãi, không biết kẻ nào đã gửi thứ này cho bọn họ.
Sang đến ngày thứ năm thì trong cái hộp chứa chuột chết kia còn có thêm một lá thư.
Minh Thù đứng ra làm người vinh dự được đọc lá thư này.
Viết mấy chữ linh tinh gì thế này?
Minh Thù cảm thấy không đọc nổi liền giao cho quản lý Thái, cô phẩy tay kiểu đế vương bảo: “Niệm đi!”
Vốn dĩ quản lý Thái chỉ muốn xem là tên nào đang chọc ghẹo bọn họ, kết quả sau khi xem xong cô liền rút lui, chỉ sợ tên viết thư này chính là dân học y!
Cô đưa lá thư cho một thanh niên ở bên cạnh: “Hình như máy lạnh mở lớn quá rồi nên chị cảm thấy hơi chóng mặt, cậu tới niệm hộ chị đi.”
Lá thư được truyền đủ một vòng nhưng vẫn không có người nào đọc nổi.
Đây thực sự là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của con người mà!
Mọi người thảo luận cả nửa ngày cũng nhận ra được mấy chữ quen quen, thế nhưng ghép lại vẫn không thể thành một câu trọn vẹn được nên vẫn hoàn toàn không hiểu lá thư viết gì.
Cuối cùng Minh Thù quyết định bày lá thư này ra ở trước cửa ra vào, nếu ai hiểu được thì thưởng một nghìn đồng (*).
Ở phía dưới lá thư còn được ghi thêm một câu: “Người anh em đã không quản ngại gió mưa gửi đồ cho chúng tôi ơi, phiền cậu có thể gửi người hiểu tiếng chó qua đây trước được không? Thứ lỗi cho loài người chúng tôi xem không hiểu những gì cậu viết.”
Úc Kinh đứng ở cửa nhìn mấy lần, sau khi bước vào hắn mới hỏi: “Ở chỗ cửa là chuyện gì thế?”
“Không có gì đâu, chỉ là một trò chơi mới thôi.” Minh Thù thuận miệng đáp một tiếng: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
Úc Kinh mang đàn ghi-ta sang phòng bên cạnh: “Nhớ em.”
“Bao giờ thì cậu mới không nhớ đến tôi?”
“Không có.” Mỗi phút mỗi giây hắn đều nhớ đến cô.
Úc Kinh cách Minh Thù một bàn, hắn chống tay lên mặt bàn duy trì tư thế có độ khó cao này mà hôn cô một lúc: “Em đã suy nghĩ xong chuyện lần trước tôi nói với em chưa?”
“Chuyển nhà á?”
“Ừ.”
“Nhà hiện giờ của tôi vẫn còn tốt lắm.”
Tuy ngài Kiều Thành luôn ăn vụng đồ ăn của cô, nhưng mỗi khi có thứ gì tốt ông ấy cũng đều chia cho cô nha.
Minh Thù rất thích bầu không khí náo nhiệt mỗi ngày như vậy, nên cô không muốn chuyển đi.
Thế nhưng...
Úc Kinh nói: “Ở đó không có anh.”
Đúng vậy, nơi đó không có hắn.
Minh Thù suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Để tôi về hỏi cha xem, nếu bọn họ đồng ý thì cậu có thể chuyển vào ở luôn.”
Úc Kinh: “…” Bây giờ hắn phải đi lấy lòng cha mẹ vợ tương lai sao? Họ thích thứ gì vậy?
Trong khi Úc Kinh đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, thì Minh Thù lại sang xử lý chuyện bên kia của anh Long, cả gian phòng bỗng nhiên chìm vào yên lặng.
Đêm hôm đó Úc Kinh có chút bồn chồn không yên, nên sau khi hát xong một bài thì hắn không tiếp tục biểu diễn nữa.
Bầu không khí trong quán bar trở nên cực kỳ náo nhiệt, có không ít người đều cho rằng chuyện ở trước cửa kia là một trò chơi mới nào đó, mặc dù phần thưởng chỉ có một nghìn đồng nhưng mọi người vẫn bàn luận một cách thật sôi nổi.
Đã là trò chơi thì quan trọng nhất là quá trình chơi.
Úc Kinh túm Bành Phái lại hỏi: “Cậu nói xem tặng người lớn quà gì thì được?”
Bành Phái vò đầu: “Em đã từng tặng đâu mà biết… bạch kim mã não chăng?”
Úc Kinh: "Cậu cút đi."
Bành Phái: “…”
“A! Tôi đọc ra rồi!”
Một tiếng thét chói tai vang lên từ trong đám người.
-
Những chiếc xe đột nhiên thi nhau kéo đến bên ngoài khu bỏ hoang của Lạn Vĩ lâu, chiếc này còn đáng sợ hơn cả chiếc kia.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc và âm thanh của nam nữ trẻ tuổi trộn lại tạo thành một khoảng không vô cùng ồn ào.
“Chuyện gì vậy?” Tên côn đồ đứng ở tầng hai của Lạn Vĩ lâu đi xuống nhìn thấy vậy liền hỏi: “Bọn này từ đâu tới vậy?”
“Làm cái quái gì vậy?”
“Bà nó, sao nhiều người như vậy?”
Đám nam nữ ở đây chưa hề biết có chuyện gì nên vẫn chơi đùa đến long trời lở đất.
"Các ngươi là người chỉ dẫn?"
“Manh mối là gì?”
“Ta nhất định sẽ tìm ra bảo tàng trước! Ha ha đám người ngu ngốc kia tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, nói mau, manh mối là gì? Trò chơi này còn lâu ta mới thua!”
Tên côn đồ bị vây lại: “…” Đám người này là yêu ma quỷ quái phương nào vậy?
Không phải chứ, người mà bọn họ hẹn là bà chủ của quán bar Khởi Vận cơ mà, thật không hiểu nổi vì sao đám người này lại đến đây.
Một lúc sau tên côn đồ mới biết rằng lá thư của bọn họ được mang ra triển lãm, bà chủ nơi đó nói đây là một trò chơi và manh mối của nó nằm ở chỗ này.
Tên côn đồ: “...”
Nhầm to rồi!
Kịch bản này bị sai rồi!
Vất vả lắm mới đuổi được đám yêu ma quỷ quái giang hồ đi, những tên côn đồ bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.
Vì sao mọi chuyện lại không giống như trong tưởng tượng chứ?
“Có xe đến kìa.”
Minh Thù đến đây một mình, cô mở cửa bước xuống rồi đứng bên cạnh cửa xe chiếu đèn pin về phía tầng hai, ở đó có vài tên chưa kịp tách ra thì đã bị chiếu vào người.
Minh Thù đi thang máy lên.
Ở đây có không ít người, ước chừng khoảng hơn mười tên.
“Các ngươi chính là người đã gửi chuột chết cho ta à?”
Ở trên tầng được thắp sáng bằng lửa trong các thùng sắt, bốn phía đều là cảnh hoàng hôn mờ ảo.
“Kiều Khởi…” Một tên côn đồ trung niên lấy ra một tấm hình: “Chính là cô ta.”
Có một tên hỏi cô: “Cô một mình đến đây sao?”
Kẻ đứng quan sát lúc trước trả lời: “Chỉ có một chiếc xe thôi, phía dưới không có ai đâu.”
Tên côn đồ vừa hỏi câu trên lại tiếp tục nói: “Bà chủ Kiều, chúng tôi muốn thương lượng một chuyện với cô.”
“Nếu muốn trực tiếp nói chuyện thì ta cũng sẽ không từ chối, nhưng các ngươi gửi chuột chết đến là có ý đồ gì?”
Tên côn đồ: “…” Không phải chỉ là một cô gái thôi sao? Trước tiên phải hù dọa một chút chứ!
“Còn nữa, mấy chữ trên lá thư đó là tên nào viết vậy?” Minh Thù tiếp tục nói: “Cả quán rượu chỉ có mỗi một người đọc được, các ngươi cũng nên chăm chỉ luyện chữ một chút chứ, làm người được hẹn cũng không biết ở đâu mà tới.”
Tên côn đồ: “…” Bọn họ chỉ tùy tiện đưa cho một tên viết, ai ngờ đâu chữ viết của hắn lại ngoáy thành như vậy!
Tên côn đồ không nhịn được nhổ xuống một bãi nước bọt ra hiệu: “Bà chủ Kiều, mời đi bên này.”
Minh Thù vẫn đứng yên: “Có được ăn không?”
Tên côn đồ: “…”
“Nếu không có đồ ăn thì các ngươi bỏ ra nhiều công sức như thế để mời ta đến làm gì? Các ngươi cho rằng làm như vậy có thể giác ngộ được ta sao?”
Phản ứng của người bình thường khi gặp chuyện này là như vậy sao?
Mặc dù tình huống hiện tại cũng không có gì khẩn trương lắm, nhưng cô ta cũng phải ý thức được nguy hiểm sắp tới chứ!
Đây mà là phụ nữ sao!
Đả kích ngày hôm nay quá lớn khiến cho hắn không thể phản ứng kịp thời.
***
(*) Một nghìn đồng tiền Trung Quốc tương đương khoảng 3.500.000vnđ