Trong hoàng cung, nam nhân có địa vị không cao, kết quả sau cùng đều chỉ có thể bị gả ra ngoài làm công cụ củng cố đế vị.
Cha của Thẩm Sính không muốn con của hắn cũng rơi vào cảnh này.
Cho nên khi Thẩm Sính được sinh ra, đã bị cha hắn giấu đi thân phận thành nữ nhân.
Hắn không cầu Thẩm Sính có thể cạnh tranh đế vị, chỉ mong chờ hắn phong vương hậu rời khỏi hoàng cung đến lúc đó hắn sẽ tự do.
Đáng tiếc gặp biến cố này, Thẩm Sính không chờ được đến lúc tiên hoàng phong vương cho hắn.
Minh Thù đẩy người như không có xương khớp đang dựa vào nàng ra.
Thân thể Thẩm Sính rất mềm, mặc dù hắn có rèn luyện thân thể nhưng đây là về mặt tố chất, hắn so với nam nhân bình thường thân thể cũng chỉ cường tráng hơn một chút.
Hắn và Minh Thù xô xô đẩy đẩy, cuối cùng Minh Thù chỉ có thể để hắn dựa vào mình: “Thừa tướng đại nhân, người vẫn chưa trả lời ta.”
“Điện hạ, ta chỉ tới nói chuyện vui với người.”
Minh Thù trả lời rất thành thật.
Nàng căn bản không ngờ lần này lại tỏ tình nhanh như vậy…
“Vậy thừa tướng đại nhân muốn nhìn ta cưới hoàng tử nước Bắc Việt gì đó sao, sau đó cùng hắn chung chăn gối?”
“Dù sao các người cũng đều là nam nhân, có thể thế nào?”
“Nam nhân…” Thẩm Sính dừng một chút: “Không thể cũng thành có thể.”
Minh Thù: “…” Tiểu yêu tinh biết cũng nhiều nha!
Minh Thù đẩy người ra: “Điện hạ chú ý một chút, người ôm ấp như vậy, thần thực sự không gánh nổi.”
Thẩm Sính lui ra phía sau một bước: “Ôm ta thoải mái không?”
Minh Thù: “…”
Rốt cuộc tiểu yêu tinh lần này là hình tượng gì đây.
Làm sao kỳ quái như thế!
Thẩm Sính lại đến gần, mùi hương trên người hắn kéo tới: “Thừa tướng đại nhân, ôm ta thoải mái không?”
“Ta nhớ ra trong phủ còn có chút chuyện…” Minh Thù vừa nói vừa dịch chuyển sang bên cửa sổ: “Thần xin phép đi trước.”
Trực giác nói cho nàng biết lần này tiểu yêu tinh không trêu chọc được.
Về sau tốt nhất nàng vẫn nên tránh xa hắn một chút.
Minh Thù nhảy ra cửa sổ quay đầu nhìn một cái, Thẩm Sính đứng ở bên cửa sổ, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng như động vật nhỏ bị ném bỏ.
Minh Thù hơi lay động chạy càng nhanh hơn.
Đợi đến khi không thấy bóng dáng Minh Thù nữa, biểu cảm đáng thương trên mặt Thẩm Sính được thu lại, khóe miệng hơi nhếch lên có một vẻ đẹp hút hồn như vậy.
Một lúc lâu, cửa phòng lần nữa được gõ vang, thị vệ lên tiếng trả lời bước vào: “Điện hạ, chuyện của Bắc Việt, làm sao bây giờ?”
“Nàng sẽ giải quyết giúp ta.”
“Nàng?” Thị vệ sửng sốt một chút: “Ngài nói thừa tướng?”
Thẩm Sính lay lay đầu ngón tay, hắn tin tưởng nàng đối với hắn có khác biệt, nàng nhất định sẽ giúp hắn giải quyết.
Tuy là hắn cũng không biết vì sao.
“Điện hạ, ngài thật dự định dựa hơi thừa tướng?”
“Dựa hơi?” Thẩm Sính nhìn xuyên qua cửa sổ, phóng vào thành cung nhìn về phía chân trời: “Không phải, ta muốn trở thành người của nàng.”
Thị vệ: “Hả?”
Thẩm Sính cũng không có ý giải thích, hắn quay đầu nhìn thị vệ: “Ngươi nói tại sao nàng muốn điều tra tứ tỷ của ta?”
Vấn đề này có hơi vượt ngoài khả năng, thị vệ trả lời không được.
“Điện hạ, ngài sẽ không nói tung tích của Tứ điện hạ cho thừa tướng biết chứ?” Thị vệ hỏi vô cùng dè chừng.
Chuyện này nếu để cho người khác biết, điều tra được đến bọn họ vậy sẽ xong đời.
Trước đây hắn không đồng ý hỗ trợ tứ điện hạ, chỉ cần bọn họ chịu đựng đến lúc phong vương có thể yên ổn rời khỏi nơi ăn tươi nuốt sống này.
“Nàng muốn biết, ta đương nhiên sẽ nói cho nàng biết.” Thẩm Sính nói rất hiển nhiên: “Nàng muốn cái gì, ta đều cho nàng.”
Thị vệ: “…”
Điện hạ có phải điên rồi không?
-
Minh Thù về phủ cắn hồ lô ngào đường, vừa vào cửa đúng lúc bị Cảnh Du chặn lại.
Cảnh Du tự tay cướp hồ lô ngào đường của Minh Thù, giao cho người hầu bên cạnh: “Đại nhân, đồ ăn ở ngoài không thể ăn bậy, người không sợ người khác hạ độc sao.”
“Ăn thì đã ăn rồi, nếu có độc thì cũng xong đời rồi.” Minh Thù bắt người hầu lại, cầm hồ lô về: “Cho nên không thể lãng phí.”
“Đại nhân!”
“Haiz, ta về thư phòng trước.” Minh Thù nhấc chân chạy.
“Đại nhân người đợi đã!”
Cảnh Du theo Minh Thù vào thư phòng.
“Thuộc hạ nghe nói người hòa thân đã được định rồi, là Thất điện hạ?”
“Đúng rồi.”
Trẫm còn phải nghĩ biện pháp đổi người này thành người khác.
Đùa thì đùa vậy, làm gì thực sự để tiểu yêu tinh cưới hoàng tử về.
Trang bức nhất thời sảng, đối tượng hỏa táng tràng (*).
“Thất điện hạ…” Cảnh Du không biết phải hình dung vị điện hạ này như thế nào, không phải đơn giản.
Vẻ mặt Cảnh Du hơi nghiêm túc: “Bắc Việt bị đánh bại, thế nhưng ta thấy bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, lần này đến hoàng thành, đại nhân phải càng thêm cẩn thận, ta sợ bọn họ nhân cơ hội trả thù.”
“Đây chính là hoàng thành của Phượng Kỳ quốc.”
“Đại nhân vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Cái gì tới sẽ tới.” Minh Thù bí hiểm niệm một câu: “Tối nay ăn gì?”
“Đại nhân…”
“Ăn no mới có sức lực suy nghĩ.”
“…” Tuy là cảm thấy có chỗ không đúng nhưng cũng không cách nào phản bác.
-
Ngày thứ hai Minh Thù vào triều, ngay trước mặt văn võ bá quan không đồng ý lựa chọn Thất điện hạ làm người hòa thân.
Chuyện này còn chưa xuống thánh chỉ, vậy còn có chỗ thảo luận.
Trong đôi mắt Thẩm Ngọc hiện lên một luồng nguy hiểm: “Thừa tướng, lý do?”
Trong lòng của Thẩm Ngọc hơi chướng mắt Thẩm Sính, ở trong trí nhớ của nàng Thất muội này vẫn là như vậy, đến cuối cùng cũng không có thành tựu to lớn gì.
Cho nên nàng có thể để cho Thẩm Sính sống.
Nhưng bây giờ, đối thủ lớn nhất của nàng đột nhiên đưa ra ý kiến phản đối.
Từ lúc nào Thẩm Sính cùng nàng ta có quan hệ rồi?
“Thất điện hạ giảm bớt quốc uy của Phượng Kỳ quốc.” Lúc này Minh Thù sử dụng lý do của người khác.
“Đúng vậy, xin bệ hạ nghĩ lại.”
“Bắc Việt quốc lần này mặc dù chiến bại, nhưng thực lực Bắc Việt quốc không thể khinh thường, nếu để Thất điện hạ… Thần sợ xuất hiện cục diện không thể cứu vãn, bệ hạ xin người nghĩ lại.”
Minh Thù vừa lên tiếng, các đại thần trước đây phản đối liền đứng ra.
Ngay cả người của Thẩm Ngọc cũng có kẻ lên tiếng phản đối.
Có thể thấy được vị Thất điện hạ này không được lòng người như thế nào.
Thẩm Ngọc giơ tay lên, ý bảo mọi người yên lặng: “Đã như vậy, vậy thừa tướng cho rằng người nào là thích hợp?”
“Chỉ cần không giống Thất điện hạ, ta cảm thấy đều được.”
Thẩm Ngọc bình tĩnh nhìn nàng vài giây, giống muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt nàng.
“Hai vị các lão cảm thấy thế nào?”
Được gọi tên, lão thần luôn im lặng Trương các lão trả lời trước: “Thần cho rằng thân phận người kia không quá cao, nhưng cũng không quá thấp.”
Lời nói này quá khái quát.
Thật không hổ danh là cáo già.
“Phùng các lão?” Thẩm Ngọc vừa nhìn về phía Phùng các lão.
Phùng các lão: “Thần cũng đồng ý với Trương các lão, bây giờ trong triều những người còn độc thân nên cân nhắc, thừa tướng là thích hợp nhất.”
Minh Thù suýt chút nữa cắn đầu lưỡi.
Tại sao vòng lại đặt lên trên đầu trẫm!
“Phùng các lão, ngươi còn dự định để ta thông đồng với địch phản quốc một lần nữa?” Gả hoàng tử Bắc Việt quốc cho nàng, đến lúc đó lại sắp xếp một vở kịch hay, lập tức trở nên hợp lý!
“Ngươi…” Phùng các lão trợn lên giận dữ nhìn Minh Thù: “Bệ hạ, người xem thái độ này của thừa tướng.”
“Người đến từ Bắc Việt quốc không có ý tốt, trong lòng mọi người đều rõ, ngươi còn đem vị hoàng tử này cho ta là một trụ cột nước nhà, Phùng các lão ngươi nói, ngươi có phải dụng tâm muốn hại ta!”
Phùng Các lão: “…” Có biết xấu hổ không! Ai cho ngươi mặt mũi tự xưng là trụ cột nước nhà!
Phùng các lão tức giận nói không ra lời.
Nàng đúng là có suy nghĩa này, nhưng chuyện này có thể nói ra sao? Có thể sao?