Đoàn sứ thần bày tỏ bọn họ gần đây chỉ nghiên cứu văn hóa trọng nữ khinh nam của Phượng Kỳ quốc, không đi giết người bọn họ đến đây cũng không có nhiệm vụ nào khác.
Cái chức danh hoàng tử này của Yến Lạc vẫn có chút trọng lượng, đoàn sứ thần sẽ không lừa hắn. Vì vậy cái chết của tướng quân họ Tống nào đó không có liên quan đến bọn họ.
Lạc Yến sai người truyền tin tức này cho Minh Thù, sau đó liền dẫn đoàn sứ thần rời khỏi hoàng thành.
Vừa nhìn qua là biết sắp xảy ra chuyện lớn, bên hắn cũng không có tiến triển gì ở lại cũng vô dụng.
Thẩm Ngọc mặc dù nghi ngờ đoàn sứ thần nhưng lại không có lý do gì giam giữ bọn họ, hai nước đánh nhau không chém sứ giả.
Hơn nữa, Bắc Việt quốc còn mang theo thành ý mà đến đây. Thẩm Ngọc cũng không muốn việc này chưa giải quyết xong việc khác đã tới.
Sau khi tiễn xong đoàn sứ thần Bắc Việt, Sở Ngọc cùng Phùng các lão bàn bạc trong Ngự Thư phòng: “Phùng các lão, đã tìm thấy binh phù của của Tống tướng quân chưa?”
Phùng Các lão lắc đầu: “Bệ hạ, lão thần đã phái người đi lục soát nhiền lần rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy binh phù.”
Sở Ngọc nhíu mày: “Có phải do phủ thừa tướng làm?”
“Không dám chắc, mặc dù trước khi chết Tống tướng quân có lưu lại tên Cảnh Sắt, nhưng vẫn có thể là do ngụy tạo vật chứng, phủ thừa tướng vẫn không có động tĩnh gì mặc kệ người dân bên ngoài la mắng.”
“Có thể là do nàng ta làm?”
“Bệ hạ, con người thừa tướng... thần cho rằng nàng sẽ không phải người làm xong chuyện mà không có động tĩnh gì, việc này có lẽ không phải do nàng làm.” Nàng mạnh như vậy cho dù nàng thừa nhận là nàng làm thì bọn có có thể làm gì nàng chứ.
“Vậy thì là ai? Binh phù rốt cuộc là ở đâu?”
Binh phù của Tống tướng quân có thể điều động ba quân, trong đó còn có quân doanh đóng ở bên ngoài hoàng thành... Nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ bất lợi cho Phượng Kỳ quốc, còn hậu quả thì không dám nghĩ đến.
Phùng các lão cũng đành chịu, không tìm ra được nguyên nhân.
Thẩm Ngọc tức sắp phát điên rồi. Đoan Mộc Thư vẫn ở phủ thừa tướng không biết tình hình ra sao. Cảnh Sắt vẫn chưa bị loại trừ, giờ lại xuất hiện thêm việc như này.
"Truyền lệnh xuống quân doanh, không có sự cho phép của trẫm cho dù có binh phù cũng không được manh động, đóng hết các cửa thành chỉ cho phép ra không cho phép vào. Ngoài ra, Ngự Lâm quân phải tăng cường cảnh giác, tuần tra lượt người ra vào."
Thẩm Ngọc ra lệnh cho Phùng các lão.
"Tuân lệnh."
Minh Thù cảm thấy đối phương sẽ không chờ lâu, dù sao sức ảnh hưởng cũng không thể kéo dài. Người dân không thể vào phủ thừa tướng, những ồn ào bên ngoài chỉ cần phủ thừa tướng không để ý thì sẽ không ảnh hưởng. Người dân cũng phải làm ăn sinh sống, người có thể tiếp tục kiên trì không nhiều.
Cảnh Du cũng đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn báo cáo tình hình mỗi ngày: “Đại nhân, thần phát hiện có vài người trà trộn vào dân chúng, cố ý kích động người dân.”
“Lại còn có cả tổ chức có kế hoạch sao.” Mình Thù cắn miếng cá rán nhà bếp mới làm.
“Bọn chúng thông minh đấy.”
“...”
Giờ là lúc nào rồi mà còn khen người khác, bọn họ mới là người bị hại. Tại sao những chuyện như này cứ như là bọn họ làm vậy.
Minh Thù cầm con cá khô vẫy vẫy nói: “Nhìn bọn họ cố gắng như vậy hay là mời bọn họ đến nói chuyện đi.”
Cảnh Du: “...”
Cảnh Du trà trộn vào trong đám đông bắt được hai tên rồi lặng lẽ quay về phủ. Minh Thù cũng cảm thấy Cảnh Du là một nhân tài, phải dạy dỗ cẩn thận sau này nhất định xưng bá một phương.
Hai tên bị bắt tỏ ra vô tội, lại còn hừng hực tinh thần chính nghĩa: “Các người bắt ta định làm gì, ta nói cho các ngươi biết ta sẽ không khuất phục lũ cặn bã các ngươi.”
“Đúng vậy, các ngươi cho rằng ta sợ các ngươi sao, các ngươi giết Tống tướng quân, chúng ta có chết cũng phải đòi lại công bằng cho Tống tướng quân.”
“Được, Cảnh Du tiễn bọn họ lên đường.” Minh Thù khoát tay.
Cảnh Du lần này phối hợp ăn ý, rút kiếm bên người sau đó kề vào cổ một tên. Tên kia mặt biến sắc khó coi, cũng không dám hô tinh thần chính nghĩa nữa. Làm sao lại không giống như bọn họ nghĩ chứ? Tiếp theo sẽ tiễn bọn họ lên đường?
Hoàng thành ồn ào náo động một ngày đến tối thì yên tĩnh, người dân đã sớm chìm vào giấc ngủ. Đêm nay yên tĩnh lạ thường, dường như tiếng ve cũng không có.
Lúc này cửa thành có người mở ra.
Nhờ vào ánh sáng yếu ớt có thể nhìn ra một vài binh sĩ nằm trên mặt đất phía trong cổng thành. Những binh sĩ này đều là binh sĩ gác cổng. Mà y phục của những người mở cổng cũng giống y như của những binh sĩ này.
Cổng thành mở ra, toàn bộ binh lính ngoài thành đều mặc áo giáp, tướng lĩnh cưỡi ngựa đứng phía trước. Cổng thành mở, tướng lĩnh cưỡi ngựa vẫy tay binh lính nối đuôi nhau tiến vào, tràn qua mọi con đường tiến về phía hoàng thành.
Một tên cưỡi ngựa đến trước mặt những binh lính vừa mở cổng thấp giọng nói: “Đại nhân yên tâm, nguồn nước chính của hoàng thành chúng tôi đã hạ thuốc rồi, mặc dù không dám bảo đảm tất cả mọi người đều trúng độc nhưng phần lớn không vấn đề gì, trở ngại lớn nhất là Ngự Lâm quân trong cung còn lại không đáng lo.”
Tướng lĩnh gật đầu: “Lần này làm rất tốt, quay về sẽ trọng thưởng.”
Mấy người đó liền vui mừng: “Đa tạ đại nhân.”
Tướng lĩnh dẫn một bộ phận tiến thẳng vào thành, bộ phận còn lại tràn vào khắp các con đường theo hướng hoàng cung thẳng tiến.
Tiếng kêu thảm thiết của người dân dần dần vang lên, khiến tòa thành cổ xưa này bừng tỉnh trong mộng. Cửa cung nặng nề bị phá vỡ một cách thô bạo. Ngự Lâm quân đối mặt với khí thế hung hăng của đoàn kỵ binh liên tục bị đánh lui.
Thẩm Ngọc tỉnh dậy từ trong ác mộng. Tỉnh lại thì nhận được tin báo hoàng thành bị một đội quân không rõ lai lịch chiếm lĩnh, hiện tại đã đánh đến hoàng cung.
“Kẻ nào? Là kẻ nào?”
Thẩm Ngọc vồ lấy tay người báo tin: “Tại sao bọn chúng vào thành mà các ngươi lại không biết, các ngươi làm cái gì hả?”
“Có phải thừa tướng? Có phải là Cảnh Sắt? Có phải là nàng ta? Trả lời trẫm, các ngươi bị câm hết rồi à?”
“Không phải... không rõ là kẻ nào, Ngự Lâm quân đang ngăn cản chúng, bệ hạ, chúng ta rút lui trước đã.”
Đối phương khí thế hung hăng, cho dù là Ngự Lâm quân được huấn luyện tinh nhuệ cũng chỉ có thể cầm chân bọn chúng, nhưng với tình hình hiện tại thì không thể ngăn được nữa rồi. Thẩm Ngọc y phục còn chưa kịp mặc đã bị dẫn rút lui về phía sau.
Thẩm Ngọc hốt hoảng, nàng dành được địa vị này từ tay tiên hoàng, nay lại mất đi một cách không rõ ràng như vậy sao.
Không!
“Truyền lệnh triệu quân đội ngoài thành đến cứu giá, các ngươi ngăn cản bọn chúng. Trẫm không đi, có nghe thấy không, trẫm không đi đâu hết!”
Thẩm Ngọc vùng ra chạy quay lại.
“Bệ hạ.”
“Bệ hạ, phía trước nguy hiểm, chúng ta rút lui trước đã.”
“Bệ hạ.”
Thẩm Ngọc cũng biết hiện giờ không phải là lúc quay lại, nhưng nàng không thể đến đối thủ của mình là ai cũng không biết như thế được.
Mặc kệ ngăn cản, Thẩm Ngọc chạy đến chiến trường phía trước, đối phương đã đánh đến Càn Khôn điện. Ngự Lâm quân đang chống trả. Những tên đó đều đội mũ giáp, trên mũ giáp cũng không có ký hiệu gì nên không biết bọn chúng là ai.
“Thẩm Ngọc ở bên kia.” Không biết ai hô lên một tiếng.
Binh lính đang giao đấu với Ngự Lâm quân lập tức xông về phía Thẩm Ngọc. Những người bên cạnh Thẩm Ngọc bảo vệ nàng để rút lui nhưng không kịp nữa rồi.