Tổng tài bá đạo nhấc cái cằm của Thẩm Sính lên: "Ồ? Ngươi không nguyện ý vì ta sinh đứa bé?"
Thẩm Sính: "..."
Mặc dù Phượng Kỳ Quốc là đất nước nữ tôn, nhưng nam tử thật sự không sinh con được.
"Ta... Ta... Ta không được nha." Thẩm Sính ủy khuất: "Ta nếu có thể sinh, nhất định vì đại nhân sinh."
Minh Thù thổi phù một tiếng bật cười, không đùa hắn: "Gần đây thế nào?"
Thẩm Sính dựa vào Minh Thù, ngón tay sờ lên ngực: "Chính là cảm thấy lòng buồn bực... Không có tinh thần gì, có thể là không nghỉ ngơi tốt..."
Minh Thù nhíu mày.
Lúc này gọi Cảnh Du đi mời đại phu.
Thẩm Sính lúc này mới giật mình: "Đại nhân, ta không có việc gì, nghỉ ngơi tốt sẽ không sao."
"Ngươi là đại phu? Đại phu cũng không thể xem bệnh cho mình, ngươi còn có thể tự mình xem bệnh?"
Thẩm Sính: "..."
Thẩm Sính phối hợp để đại phu chẩn trị, nhưng mà đại phu nói hắn không có vấn đề gì, chính là thân thể yếu.
Thân thể yếu??
Trước đó đều tốt, làm sao thân thể lại yếu?
Thân thể Thẩm Sính càng ngày trở nên kém, nếu như không phải Thái Tử Đại Lương Quốc là nàng tự tay giết, nàng cũng nghĩ Thẩm Sính lại bị hạ cổ.
Ngự y trong cung đến xem qua, chuẩn đoán cùng đại phu bên ngoài không có gì khác biệt.
Thân thể suy yếu.
Nhưng là bất kỳ vật gì đều bổ không nổi.
Minh Thù nghĩ đến Lạc Yến, nàng viết thư cho Lạc Yến, chờ lấy được hồi âm đã là một tháng sau.
Đây chính là hậu quả bọn họ ở những này vi diện này lâu.
Không có cách nào cứu, trừ phi có thể lập tức trở về.
"Đại nhân, có phải ta sẽ chết?" Thẩm Sính sắc mặt tái nhợt.
"Sẽ không." Minh Thù ngồi bên cạnh hắn: "Sinh nhật ngươi còn chưa tới, làm sao lại chết."
Thẩm Sính hạ mắt: "Đại nhân không phải không biết sinh nhật ta sao?"
"... Ta biết." Minh Thù nói.
Nàng làm sao lại không biết.
Lạc Yến bên kia cũng không có cách, biện pháp lúc trước hắn thử qua đều không có hiệu quả.
Mà Thẩm Sính cũng bắt đầu xảy ra vấn đề, hắn cũng không khá hơn chút nào.
Cuối cùng Lạc Yến giao cho Minh Thù một vật cho nàng mang ở trên người, tranh thủ có thể cùng nàng đến vi diện tiếp theo lại nghĩ biện pháp.
Hiện tại mặc dù bọn họ không có làm rõ quan hệ nhưng xem như kết minh.
Minh Thù là vì Kỳ Ngự.
Lạc Yến là vì trở về.
Phủ Thừa tướng giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón sinh nhật Thẩm Sính, trong cung đưa tới không ít thứ, nhưng những thứ này đối Thẩm Sính đều không hữu dụng.
Sinh nhật được làm náo nhiệt, Thẩm Ngôn mang Đoan Mộc Thư đích thân đến.
"Đại nhân... Ta muốn cùng ngươi đơn độc một lúc." Thẩm Sính lôi kéo tay áo Minh Thù, nói đến nhỏ giọng.
Minh Thù trong lòng hơi chát chát, chậm chạp gật đầu, để Cảnh Du chào hỏi bọn hắn, ôm Thẩm Sính đi hậu hoa viên nghỉ mát.
Minh Thù ôm hắn ngồi xuống, Thẩm Sính có chút phí sức ôm cổ nàng, núp ở trong ngực nàng: "Đại nhân, ta chết đi ngươi sẽ có những người khác sao?"
"Sẽ không, ta chỉ có ngươi."
"Vậy đại nhân sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ta sao?"
"Sẽ."
"Gặp được đại nhân, ta rất vui vẻ." Thẩm Sính nói: "Việc ta hối hận duy nhất chính là không được gặp đại nhân sớm hơn,ta sẽ có nhiều thời gian hơn cùng với ngươi."
Minh Thù thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: "Không có việc gì, chúng ta sẽ còn gặp."
Tay Thẩm Sính hơi nới lỏng, trượt xuống đến đầu vai Minh Thù.
Hắn hơi vểnh mặt lên: "Đại nhân, ngươi thích ta sao?"
Minh Thù cúi đầu ngậm lấy môi hơi có vẻ tái nhợt của hắn:
"Ta thích ngươi."
Tay Thẩm Sính chậm chạp rủ xuống, Minh Thù duỗi tay nắm chặt, lại lặp lại một lần.