Minh Thù và Dư Thâm bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng về thành phố, Minh Thù chỉ có thể tìm một chỗ nghỉ lại.
Dư Thâm không có chứng minh thư, Minh Thù chỉ có thể thuê một căn phòng.
Vì để cho hắn dễ chịu còn cố ý thuê phòng tổng thống.
Dư Thâm đối với chuyện ở cùng với ai cũng không có biểu hiện bài xích, tựa như trước đó cô vào vào phòng của hắn, hắn cũng chỉ xem như cô không tồn tại.
Khách sạn đối diện với biển, có thể trông thấy mặt biển xa xa.
Minh Thù kêu bữa ăn tại khách sạn nhưng cô phát hiện Dư Thâm rất kén ăn, tất cả mọi thứ nếm một chút sẽ không ăn nữa, thậm chí có nếm cũng không nguyện ý nếm.
"Cậu không ăn đêm nay cũng chỉ có thể bị đói, nơi này cũng không phải trong nhà có thể làm tới khi cậu hài lòng mới thôi."
Dư Thâm núp ở trong ghế, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, không có bất kỳ ý định động thủ.
"Vậy tôi ăn?" Đều là của trẫm rồi!
Dư Thâm liếc nhìn cô một cái, đứng dậy ra ban công ngắm cảnh.
Minh Thù nhún vai, một người đem bữa tối của hai người ăn giải quyết, thuận tiện báo cho Lão gia tử một tin nhắn bình an.
Lại thăm hỏi đầu bếp nhỏ, biểu thị cô không nên chạy loạn, nếu bị bắt đi thì coi như thảm rồi.
Đầu bếp nhỏ Trang Mông Mông: "..." Đây là thăm hỏi? Đây là uy hiếp đó!
Đám vệ sĩ bên dưới hù chết người, cô cũng không dám ra ngoài!
Giải quyết bên này xong, đang muốn báo cho Tương Nhạc bên kia là buổi tối hôm nay không ăn cơm được, kết quả Tương Nhạc liền phát tới một tin nhắn.
Tương Nhạc: Âm Âm tiểu tỷ tỷ, Chiến ca liên lạc không được, chúng tôi cuối tuần sẽ mời, tôi nhất định nhìn Chiến ca cho thật kỹ, không cho hắn chạy, thứ hai đền bù cho cô đồ ăn vặt!
Tương Nhạc lời nói khẩn thiết, cuối cùng còn có đồ ăn vặt, Minh Thù vui vẻ đáp ứng.
Minh Thù để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Dư Thâm.
Dưới bóng đêm, Dư Thâm dựa vào trên ban công, đầu chôn ở trong khuỷu tay, đặc biệt đáng thương.
Minh Thù: "..."
Giả đáng thương cái gì a!
Dư Thâm nghe thấy tiếng đóng cửa đằng sau, hắn khẽ nâng mặt dậy, chậm chạp quay đầu.
Mới vừa rồi người còn ở đây, tại sao lại không thấy nữa.
Đi rồi sao?
Minh Thù không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, ra ngoài một chuyến, bị người bên ngoài hố phải đi sai một con đường, còn có thể gặp phải Dịch Giảo Giảo.
Hơn nữa còn là tình huống Dịch Giảo Giảo cực kỳ chật vật.
Minh Thù lúc đầu dự định đi qua ngõ nhỏ vắng vẻ, đến đường phố náo nhiệt bên ngoài.
Ai biết cô liền gặp Dịch Giảo Giảo.
Dịch Giảo Giảo che lấy cánh tay, lảo đảo chạy tới.
Ánh sáng yếu ớt làm cho cô phát hiện phía trước có người đứng, cô lập tức đề phòng dừng lại.
"Tang Âm?"
Dịch Giảo Giảo hỏi nhưng không chắc chắn lắm.
"Tiểu khả ái, chào buổi tối, nhìn thấy cô thật có hứng nha."
Dịch Giảo Giảo: "..."
Giọng điệu này, âm thanh này, ngoại trừ cái tên bệnh hoạn kia thì không có người khác.
Thế nhưng tại sao cô ta lại ở chỗ này?
Dịch Giảo Giảo nhìn về phía sau một chút: "Tang Âm, cô tránh ra cho tôi."
Minh Thù nhìn về phía sau cô ta: "Hình như cô đang gặp phiền phức."
Dịch Giảo Giảo tính toán thời gian trong lòng, nãy giờ cùng cô ta nói nhảm người phía sau đã sắp đuổi kịp.
Cô cắn răng, nhấc tay vung lên, mấy cái ngân châm từ trong lòng bàn tay cô bắn ra.
Ngân châm ở dưới bóng đêm hiện lên một sợi luồng ánh sáng.
Minh Thù ngã người về phía sau, ngân châm từ trên không bay qua, không bắn trúng người, ngân châm trên không trung chuyển biến, từ phía sau bắn trở lại.
Minh Thù đem vật cầm trong tay để vào bên cạnh, tiện tay kéo qua một cây gậy, chuẩn xác đánh rới mấy cái ngân châm kia.
"Tiểu khả ái, chớ đi a." Minh Thù quăng cây gậy trong tay tới phía trước, cắt đứt đường đi của Dịch Giảo Giảo.
Cây gậy cơ hồ là lướt qua mũi Dịch Giảo Giảo, mang theo gió lạnh buốt cắt ngang qua trán cô.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, mấy bóng người cao lớn che lấp cả ngõ nhỏ.
Người bên kia cũng không tùy tiện hành động, cảnh giác hỏi: "Cô là đồng bọn của cô ta?"
"Không phải nha." Minh Thù thu hồi gậy đặt trên vai.
"Không phải?" Bọn hắn im lặng giao lưu vài giây: "Không phải thì đi nhanh đi, chuyện này không có quan hệ gì với cô."
Dịch Giảo Giảo thầm hận.
Cô ta dựa vào tường thở, đột nhiên lo lắng lên tiếng: "Âm Âm, cô đi mau! Đừng để ý tôi, cô không phải là đối thủ của bọn họ."
Đám người kia nghe vậy, giật mình xém chút bị lừa.
"Móa nó, các cô là một đám."
"Dĩ nhiên dám gạt chúng ta, muốn chết!"
"Đừng để bọn họ chạy! Bắt lấy bọn họ mang về cho lão Đại xử lý."
Minh Thù đứng ở một nơi không có dấu hiệu nào xuất hiện.
"Ai, đại huynh đệ có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ a." Minh Thù kêu một tiếng: "Tôi có thể bán bạn cầu vinh!!"
Dịch Giảo Giảo: "..."
Đại huynh đệ đối diện: "..."
Minh Thù tránh đi đồng thời giơ gậy quét về phía Dịch Giảo Giảo, Dịch Giảo Giảo vốn đã bị thương, một chút dị năng cuối cùng vừa rồi cũng tiêu hao hết
Một gậy này của Minh Thù làm cả người cô ta không khống chế ngã nhào xuống đất.
Người bên kia thấy Minh Thù thật sự đánh Dịch Giảo Giảo, đưa tay ra hiệu ngừng công kích.
"Ầy, người cho các anh đó."
Người đối diện không biết là có thật hay không có, không dám lập tức tiến lên.
Minh Thù bắt đầu nhập vai: "Tôi kỳ thật đã sớm muốn cùng cô ta mỗi người một ngả, nhưng đáng tiếc chính là lòng quá mềm yếu, ngày hôm nay... Gặp phải mấy vị đại huynh đệ nên hoàn toàn tỉnh ngộ, tôi quyết định thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, cùng cô ta cắt đứt tình nghĩa."
Dịch Giảo Giảo: "??"
Vốn định lôi cô ta xuống nước cho mình tạo cơ hội chạy trốn, ai biết lại dẫn đến một màn như thế.
Bán bạn cầu vinh?
Ai mẹ nó cùng với cô là bằng hữu!!
Còn cắt đứt tình nghĩa!
Dịch Giảo Giảo tức giận đến thổ huyết.
"Lời cô nói là sự thật?"
"Đương nhiên là sự thật, anh nhìn tôi đánh cô ta như thế, diễn trò cần phải dùng cách này?"Ngữ khí Minh Thù vô cùng chân thành.
Người đối diện chần chờ một chút, phái ra một người cẩn thận tới gần kéo Dịch Giảo Giảo qua.
Dịch Giảo Giảo không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể bị đối phương kéo đi.
Người bên kia thấy Minh Thù thật sự không động thủ, có chút yên tâm lại.
Có lẽ thật sự trở mặt thành thù...
Dù sao nữ nhân này giống như có chút ác độc.
"Nếu như vậy, lựa chọn của cô rất chính xác, người này đắc tội lão đại của chúng tôi, còn nghĩ..."
Đại huynh đệ khả năng phát hiện mình nói lỡ miệng, im ngày lập tức.
Đại huynh đệ chợt hừ lạnh một tiếng, che giấu việc mình nói sai: "Coi như cô thức thời, hôm nay sẽ không cùng cô so đo, chúng ta đi."
"Ài, đại huynh đệ này."
Mấy người đồng thời nhìn về phía Minh Thù, tựa hồ cô dám làm cái gì lập tức sẽ hợp lại tấn công.
Minh Thù quơ quơ điện thoại: "Thêm bạn Wechat a, về sau tôi cũng muốn tìm một tổ chức."
Mấy đại huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Thời điểm này sao có thể nói ra những lời này?Phá hư bầu không khí đó có được không?
Trong lúc nhất thời không một ai nói chuyện.
Cục diện hết sức khó xử.
Dịch Giảo Giảo hoàn toàn không biết cái người bị bệnh thần kinh này đang làm cái gì.
Nhưng mà Dịch Giảo Giảo thật đúng là nhìn thấy bọn trao đổi Wechat, nói hoan nghênh gia nhập gì gì đó.
Dịch Giảo Giảo: "???"
Tiểu khả ái, đi mạnh giỏi!" Minh Thù hướng phía Dịch Giảo Giảo phất tay.
Dịch Giảo Giảo hung tợn trừng mắt về phía Minh Thù, mặc dù tối như vậy cô nhìn không thấy, nhưng cũng không trở ngại Dịch Giảo Giảo biểu thị phẫn nộ cùng hận ý của mình.