Chủ quán lục soát trên người thanh niên mấy lần, xác định hắn không có nói láo, trên người hắn ngay cả một phân tiền cũng không có.
Cuối cùng cũng không có cách nào, thanh niên đưa điện thoại cầm cho chủ quán.
Điện thoại vẫn là kiểu mới, chủ quán nhìn nửa ngày cuối cùng mới đồng ý.
Thanh niên nặng nề thở ra một hơi, hắn nhìn cây gậy trong tay, xoay người đi tìm người vừa rồi đưa gậy cho mình.
Bốn phía đều là đám người ầm ĩ, nữ sinh kia ngồi ở kia một bên, thanh âm phảng phất từ bốn phía trôi qua người cô cũng không làm cô đặt mình vào cái vòng hỗn loạn này.
Thanh niên dò xét trên người Minh Thù một phen, dạng người khí chất như vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Bất quá chỉ là một người bình thường, dưới tình huống như vậy thế nhưng lại đưa gậy cho hắn.
Không sợ gây phiền toái sao?
Hắn che lấy bả vai đi qua: "Cái kia... Cảm ơn cô."
"Không khách khí." Minh Thù liếc hắn một cái: "Vừa tới liền muốn lật tung cái bàn của tôi."
Thanh niên: "??"
Minh Thù tiếp tục nói: "Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ."
Thanh niên: "!!??"
Minh Thù ăn xong, thanh niên vẫn còn đứng tại chỗ: "Cái kia tôi đưa cô về, tôi sợ những người vừa rồi tìm cô gây phiền phức."
Dường như sợ Minh Thù sẽ hiểu lầm việc gì, hắn cố ý bổ sung thêm một câu phía sau.
"Không cần."
"Dù sao tôi cũng không có việc gì, cô ở chỗ nào?" Ban Lan gãi gãi đầu: "Cái kia, tôi cũng không có ý gì khác, hiện tại đã trễ như vậy một mình cô trở về không an toàn."
Minh Thù cự tuyệt cũng vô dụng, thanh niên một đường đi theo cô.
Minh Thù đột nhiên hỏi hắn: "Cậu biết hẻm Hoa Nghệ ở đâu không?"
Ban Lan gật đầu: "Biết, tôi ở chỗ đó."
"Đưa tôi tới, cho cậu thù lao."
"Không cần không cần." Nếu không phải cô đưa cho mình vũ khí, hắn hiện tại không biết đã bị đánh thành cái bộ dáng gì. Ban Lan có chút chần chờ: "Bất quá... Muộn như vậy, cô thật sự muốn đến đó?"
Khu Đông Thành phân chia: Có chút loạn, đặc biệt loạn, siêu cấp loạn.
Hẻm Hoa Nghệ thuộc về nơi siêu cấp loạn, nhưng bởi vì tiền thuê nhà nơi đó rẻ nhất nên mọi người không thể không ở.
Minh Thù: "Đúng thế, cậu biết thì tranh thủ thời gian dẫn đường, không biết tôi tìm người khác."
Tính toán thời gian chính là hôm nay nữ chính giả cùng nữ chính sẽ phát sinh một chuyện.
Y Tích đi ra ngoài bị người ta vô lễ, gọi Lục Ngưng đến cứu cô ta, Lục Ngưng để Y Tích chạy trước đi gọi người.
Nhưng Y Tích cũng không có gọi người, Lục Ngưng xém chút mất đi sự trong sạch.
Cũng may hào quang của nữ chính vẫn còn, được người khác cứu đi.
Trên thực tế người kia chính là Y Tích sắp xếp, không thì làm sao cô ta có thể đợi đến khi Lục Ngưng đến cứu, cũng chưa biết chừng đã bị người ta lấy đi trong sạch rồi.
Hiện tại trẫm muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thuận tiện kéo giá trị hận thù.
"Vậy được rồi."
Ban Lan mang theo Minh Thù lên xe buýt, xe buýt khu Đông Thành cũng nghỉ sớm, bất quá bọn họ vận khí tốt nên gặp được chuyến xe cuối cùng.
Từ trên xe buýt nhìn khu Đông Thành, ngoại trừ cũ nát tựa hồ không nhìn thấy những khác, thỉnh thoảng còn có người đánh nhau ẩu đả.
Một tốp người cuối cùng đang chen lên xe buýt, Ban Lan chen chúc từ trong đám người nhìn nữ sinh dựa vào cửa sổ.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đám người chen chúc cũng không làm cô mất kiên nhẫn.
Nếu như Ban Lan để ý một chút sẽ phát hiện những người kia cách cô một khoảng cách, trên người cô tựa hồ có một tầng bảo vệ vô hình che chở cho cô.
Người xuống hẻm Hoa Nghệ cũng rất nhiều, Minh Thù giẫm lên cánh cửa đi xuống.
Ban Lan đứng bên cạnh cô, hiếu kì hỏi: "Cô là người khu Đông Thành sao?"
"Đúng vậy a."
Ban Lan có chút không tin.
Nhìn cô không giống người của khu Đông Thành dù là trang phục hay khí chất...
Người khu Đông Thành mang đến cho hắn một cảm giác chính là mặt mày xám sịt, sinh hoạt thiếu thốn, thần sắc chết lặng, giống như người của toàn thế giới đều thiếu nợ hắn mấy triệu.
Minh Thù cũng không biết vị trí cụ thể, chỉ có thể đi vòng quanh hẻm Hoa Nghệ.
Mới vừa rồi còn có tiếng người lúc này đã không còn nữa, cho dù có người đi ngang qua cũng là đi vội vã, thần sắc phòng bị.
Chỉ có ánh đèn sáng bốn phía, ngẫu nhiên có thể nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền tới.
"Cô muốn tìm cái gì?"
Ban Lan vẫn đi theo cô.
Minh Thù rút ra mấy tờ tiền cho hắn: "Cậu có thể đi rồi, cảm ơn đã dẫn đường."
Ban Lan không nhận: "Tôi nói dẫn đường cho cô không cần..."
Minh Thù đem tiền nhét vào trong áo khoác hắn: "Thiếu niên, tiền đến tay nên cầm lấy, đây là thời gian của cậu nỗ lực mà có được."
Ban Lan nhìn mấy tờ tiền lộ ra, nửa ngày cũng không lên tiếng.
"A —— "
Tiếng thét ngắn ngủi chói tai phá vỡ đêm tối, Minh Thù ngẩng đầu nhìn một chút, nhấc chân chạy về hướng bên kia.
Ban Lan giật mình, muốn ngăn cản cô nhưng đã chậm.
Minh Thù tốc độ cực nhanh xuyên qua một cái hẻm nhỏ hẹp đến một bên khác.
Bên kia có hai nam nhân đang đè một nữ nhân xuống.
Đột nhiên có người lao ra, động tác hai người đồng thời cứng đờ, đề phòng nhìn cô.
"Cứu... Cứu mạng!!"
Nữ nhân bị nam nhân đè xuống vươn tay về phía Minh Thù.
"Mau cứu tôi... Mau cứu tôi..."
Minh Thù nhìn thoáng qua liền quay người rời đi.
Đáy mắt chờ mong của nữ nhân phảng phất bị đánh nát, hai nam nhân thấy Minh Thù thức thời như thế, liếc nhau, một nam nhân đột nhiên lên tiếng: "Dừng lại!"
Minh Thù quay người nhìn hắn: "Có việc?"
Tia sáng trong hẻm yếu ớt không nhìn thấy thần sắc của hai nam nhân, bất quá từ động tác của bọn hắn cho thấy không có ý tốt.
Nam nhân Giáp: "Tiểu cô nương, muộn như vậy còn ở nơi này, có phải là tìm không thấy nhà, có muốn ca ca giúp cô không?"
Nam nhân Ất: "Các ca ca nhất định sẽ đem cô trở về nhà thật tốt, cô ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi cam đoan không làm hại cô."
"Không... Bọn hắn lừa cô!! Chạy mau! Bọn hắn sẽ giết cô!" Nữ nhân kia đột nhiên quát to một tiếng.
"Tiện nhân câm miệng!" Nam nhân Giáp tát một cái lên mặt nữ nhân.
Minh Thù nghiêng đầu, dịch ra tầm mắt ngăn trở của nam nhân Ất, nhìn về phía nữ nhân đang chật vật kia.
Khóe miệng cô nhếch lên một chút: "Các người có tiền không?"
Nam nhân Giáp × nam nhân Ất: "???"
Cái gì?
"Tiểu cô nương tới đây, để ca ca hôn một cái..."
Nam nhân Ất có ý đồ tới gần Minh Thù, hắn xoa xoa hai tay, coi như không nhìn thấy rõ thần sắc những trong giọng nói thô bỉ cũng nhìn ra là có ý gì.
Minh Thù vẩy vẩy tay áo: "Muốn đánh nhau sao, đến, để cho mày thể nghiệm một chút."
"Tiểu cô nương, tay chân của cô nhỏ như vậy, cũng không phải ca ca đúng..."
Nam nhân Ất bỗng nhiên cứng đờ, một vật lạnh tanh đang đè trên đầu để hắn không dám động loạn.
Nữ sinh mỉm cười: "Ừ? Không là cái gì của mày?"
"..."
Cô vẩy vẩy tay áo không phải nói đánh nhau sao?
Tại sao có súng!!
Phạm quy!
Đây là phạm quy!!
-
Thời điểm Ban Lan đuổi tới, Minh Thù ngồi xổm trong ngõ hẻm đếm tiền, bên cạnh là hai đại nam nhân đang cầu xin tha thứ.
Một nữ nhân núp ở nơi xó xỉnh, run lẩy bẩy nhìn lấy.
Ban Lan: "..."
Xảy ra chuyện gì?
Minh Thù đếm tiền xong, khả năng hai người kia trước đó đã cướp được, có không ít tiền mặt.
Minh Thù chia một ít cho nữ nhân kia.
Thân thể nữ nhân run rẩy không dám nhận.
Minh Thù trực tiếp thả xuống trước mặt nữ nhân, cô đứng dậy, đối đầu với ánh mắt của Ban Lan: "Người có mặt đều có phần, chia cho cậu một phần?"
Cô lại chia cho Ban Lan một ít.
Ban Lan: "..."
Đây là hiện trường vụ án lớn sao?
Tại sao nội dung cốt truyện không giống hắn đã xem chứ?