Minh Thù xòe tay: "Đưa tấm thẻ cho tôi xem một chút."
"... Được."
Diệp Tịch tìm tấm thẻ đưa cho Minh Thù.
Họ và tên: Diệp Tịch
Tuổi thọ còn thừa: 29 tháng 4 ngày
Tuổi thọ cao nhất: 73 tuổi
Minh Thù nhíu mày, thời gian này... Vì sao không bị thiết lập lại?
Minh Thù hỏi hắn: "Người kia, có thể tin sao?"
Diệp Tịch nắm ngón tay Minh Thù, có chút rầu rĩ không vui: "Ai?"
"Cha cậu."
Diệp Tịch lơ đãng nói: "Có thể chứ, ông ấy đối với tôi rất tốt, bất quá tôi làm sao cũng không thân thiết với ông ấy được, không biết vì sao, chỉ muốn thân thiết với darling."
Nói đến phần sau, Diệp Tịch lại bắt đầu đùa giỡn Minh Thù.
Diệp phụ ngồi một mình ở thư phòng, chỉ bật một chiếc đèn, tia sáng lờ mờ, cơ hồ không thấy rõ thần sắc trên mặt hắn.
"Giáng Tuyết tiểu thư, muộn như vậy còn có chuyện gì sao?" Con trai đã chọn cô, cô còn muốn đến trước mặt hắn khoe khoang sao!
"Tôi rất hiếu kì, vì sao ông không có chút nghi hoặc nào, thậm chí không có quá nhiều hỏi thăm đến thân phận của tôi."
Một người xa lạ... Được rồi, lúc trước cô đã nổi danh, không tính là người xa lạ. Nhưng một người như vậy đột nhiên tìm tới cửa, hắn không thấy kỳ quái sao?
Diệp phụ một tay nhéo nhéo mũi: "Tôi đã sớm biết chuyện cô cùng Tiểu Tịch ở chung một chỗ, cần tôi nói đến kỹ lưỡng hơn sao?"
Thời gian sau khi Diệp Tịch rời đi kia, ngoại trừ ban đầu hắn không biết nó đi nơi nào, về sau hắn đều biết.
Minh Thù mượn ánh sáng lờ mờ, dò xét nam nhân một chút.
Rốt cục, cô chậm rãi lên tiếng: "Tuổi thọ của Diệp Tịch vì sao khác biệt?"
Tay bóp mũi của Diệp dừng lại: "Chuyện này nó cũng nói cho cô biết?"
Minh Thù không trả lời.
Trong thư phòng nhất thời tĩnh lặng im ắng.
"Vì sao lại như thế, tôi cũng không rõ ràng."
Diệp phụ nói, sinh mệnh của Diệp Tịch đã bị xói mòn, không thể cướp đoạt tuổi thọ của người khác để bổ sung.
Không giống bọn họ, không ngừng thiết lập lại.
"Tôi đã nghe qua rất nhiều người, chỉ tìm được một người cùng tình huống với Tiểu Tịch, tính mạng của người kia về sau tại vòng thiết lập lại tiếp theo đã biến mất, như chưa từng xuất hiện."
"Vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy, tôi cũng không rõ ràng."
Minh Thù khẽ nhíu mày, cho nên điều này đại biểu cho việc tử vong thật sự?
Đây càng giống trò chơi xuất hiện BUG.
Tiểu yêu tinh sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Nghĩ lại tình trạng của tiểu yêu tinh hiện tại, nói không chừng thật sẽ xui xẻo như vậy.
Thật rầu a!
-
Ngày thứ hai ngay lúc Diệp phụ phức tạp chăm chú nhìn xuống dưới, Minh Thù mang theo Diệp Tịch rời khỏi.
Minh Thù mang Diệp Tịch trở lại Độ Kỷ liền bất ngờ nhìn thấy Lục Ngưng đang trong thời kì thiếu nữ.
Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc đi qua đi lại ngoài cửa lớn Độ Kỷ.
Nhìn xuyên qua đám người, dù bốn năm trước dung mạo có chỗ khác biệt nhưng Lục Ngưng chỉ nhìn một chút liền nhận ra.
Cô bước nhanh đi tới: "Giáng Tuyết tiểu thư."
"Vào trong rồi nói." Minh Thù nói.
Lục Ngưng gật gật đầu.
Lục Ngưng thật sự hoảng, Độ Kỷ bốn năm trước cùng bốn năm sau không có gì khác biệt, Lục Ngưng nhìn hoàn cảnh quen thuộc, dĩ nhiên có chút buông lỏng.
"Con gái, con đi ra ngoài một chuyến thế nào lại mang hai người trở về, chúng ta không rảnh để nuôi người đâu!"
Giọng nói giống như u linh của lão ba thổi qua.
Minh Thù: "..."
Lão ba cũng không có ý tham gia cùng bọn họ nói chuyện, nói một câu như vậy rồi lượn đi.
Lục Ngưng chưa thấy qua vị lão ba này, nhưng nhìn người xung quanh đối với hắn rất cung kính, chần chờ hỏi: "Giáng Tuyết tiểu thư, ông ấy là..."