Kỳ Ngự đang sờ tới hăng say, đột nhiên phát hiện sờ được hàng thật, có chút mát mẻ nhưng cũng không thấu xương, tựa như sờ một khối ngọc thạch.
Kỳ Ngự: "..."
Minh Thù cười mỉm nói: "Hiện tại đã sờ được rồi?"
Kỳ Ngự: "..."
Kỳ Ngự lập tức ôm đầu vọt về hướng bên cạnh.
Hù chết bản thiên tài!
Tại sao lại có người có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!
Minh Thù kéo Kỳ Ngự lại đánh một trận, chờ ầm ĩ qua xong hai người đều yên tĩnh xuống, bầu không khí đột nhiên trở nên khá là quái dị.
Trải qua nhiều vi diện như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hai người dùng mặt thật của mình gặp nhau.
Luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Kỳ Ngự ngắm Minh Thù một chút, cô vợ nhỏ thật là đẹp mắt...
Phi phi phi!
Hắn ra vẻ trấn định: "Cô vợ nhỏ, vì sao em có thể tồn tại như thế này?"
Lúc đầu hắn định tìm cho cô một thân thể, nhưng không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp dùng trạng thái linh hồn thể xuất hiện.
"Tôi lợi hại chứ sao."
"..." Có xấu hổ hay không chứ! Bản thiên tài cũng không nói chuyện như vậy!
Kỳ Ngự không tiếng động cọ về phía Minh Thù: "Cô vợ nhỏ, em từ đâu tới?"
"Trên trời."
Trên trời đại gia ngươi a! Ngươi coi mình là tiên nữ hay sao?
Kỳ Ngự nhịn xuống xúc động xù lông: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Nhiều vấn đề như vậy.
Cô không muốn biết sao?
Hắn thật sự cũng muốn biết chuyện của cô, thế nhưng nhìn cô giống như sẽ không có ý định nói.
A a a a!
Đáng ghét a!
Muốn trói lại!
Minh Thù cự tuyệt đến dứt khoát: "Không có, không muốn biết, tôi trở về."
"Trở về... Về đâu?" Kỳ Ngự kích động nắm lấy tay Minh Thù, lần này hắn lại nắm được.
Mang theo nhiệt độ lạnh lẽo truyền vào trong lòng bàn tay hắn.
Kỳ Ngự thuận thế kéo Minh Thù vào trong ngực: "Em muốn về đâu?"
"Về nơi tôi ở." Minh Thù nói: "Làm sao, còn muốn cưỡng ép giữ tôi lại?"
Tầm mắt Kỳ Ngự hiện lên một tia u ám, giọng nói hắn trầm xuống: "Cô vợ nhỏ, em không muốn ở cùng với tôi sao?"
Cặn bã Thù than thở một tiếng: "Chán ngán, không muốn."
Kỳ Ngự: "??"
Kỳ Ngự cau mày, ánh mắt càng ngày càng trầm, sâu trong nội tâm bắt đầu nổi lên một cỗ hung tàn, có chút dùng sức nắm tay Minh Thù..
Cô là của hắn.
Cô nơi nào cũng không thể đi!
Ngón tay Minh Thù chống đỡ bộ ngực hắn, cô chống đỡ cái bàn phía sau, ngón tay dùng sức kéo thấp xuống, thân thể Kỳ Ngự không tự chủ được ngã ra sau.
Tóc xanh rủ xuống, mang theo một tia lạnh giá.
Minh Thù đè sát, hơi thở lạ lẫm lại quen thuộc ùa tới, cánh môi Kỳ Ngự khẽ nhếch, một giây sau lại bị người ta ngậm lấy.
Cơ thể hung tàn của Kỳ Ngự chậm rãi bình phục lại, mang theo sự nhớ nhung triền miên đáp lại nụ hồn này.
Căn phòng tĩnh mịch chỉ có âm thanh mập mờ thỉnh thoảng vang lên.
Minh Thù nâng cằm hắn, đầu lưỡi càn quét trong miệng hắn một vòng, toàn bộ đều nhiễm hơi thở của cô, dán vào cánh môi hắn khẽ nói: "Anh muốn ở cùng tôi, tôi có thể mang anh đi, tôi cho phép anh làm nam sủng của tôi, thế nào?"
Đầu óc mơ hồ của Kỳ Ngự trong nháy mắt tỉnh táo lại.
"Em nói cái gì?"
"Anh nghe thấy được." Minh Thù mổ nhẹ hắn: "Không muốn đáp ứng cũng không sao, tôi có thể đổi một người khác."
"Em dám!" Kỳ Ngự cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, hắn nắm chặt eo Minh Thù, hai người đảo phương hướng cho nhau, Minh Thù bị đè ở dưới.
Nhưng mà trong ngực Kỳ Ngự bỗng nhiên trống không.
Thân thể lạnh như băng đều biến mất.
Minh Thù hiện ra bên cạnh hắn, cô hững hờ trêu chọc bên tai hắn: "Kỳ Ngự, thu một chút tính tình của anh lại, tôi không muốn bị khống chế."
Thiếu niên chống đỡ cái bàn nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt u ám làm người ta kinh hãi, phảng phất sắp bị phá vỡ phong ấn, ác ma giáng lâm nhân gian, địa ngục khát máu hắc ám bao phủ hắn.
Ngón tay hắn chậm rãi nắm chặt dường như đang khắc chế cái gì đó.
Khí tức tinh khiết trên người hắn cùng hắc ám hỗn loạn, hắn ở trong không gian hỗ độn không ngừng bị lôi kéo.
Minh Thù tiến lên, ngón tay chạm qua gò má hắn: "Thời điểm anh mất trí nhớ là đáng yêu nhất."
Thiếu niên rủ mắt, khí tức cổ quái trên thân rút đi, hắn cọ xát tay Minh Thù, nói từng chữ: "Được, tôi đi với em."
Hắn nhịn!
Nụ cười của Minh Thù tươi đẹp mấy phần, cô nghiêng người hôn hắn một chút.
-
Cửa kim loại đóng chặt không có dấu hiệu nào mở ra, ngoài cửa có một người đứng đấy, thần sắc hờ hững đi vào trong.
Minh Thù hơi đứng dậy nhìn người vừa tới.
Kỳ Ngự chậm rãi thở ra một hơi, từ từ đứng thẳng người, ngữ khí rất không thân thiện: "Phòng của tôi anh muốn vào liền có thể vào rồi?"
Cục trưởng tóc vàng nhìn cũng không nhìn Kỳ Ngự một chút, trực tiếp nhìn qua Minh Thù: "Minh Thù?"
Hắn cũng không nhận ra cô, bất quá cô xuất hiện ở đây, còn cùng Kỳ Ngự có tư thế mập mờ như vậy...
Minh Thù mỉm cười: "Anh biết tôi?"
Cục trưởng tóc vàng không phủ nhận, cũng không thừa nhận: "Có hứng thú tâm sự không?"
Cục trưởng tóc vàng ung dung thản nhiên dò xét Minh Thù một phen, cô nhìn qua cũng giống như người bình thường, vậy làm sao cô xuất hiện ở đây?
Minh Thù: "Không hứng thú."
Cái lên chó chết biến thái Lạc Yến kia nói có người cho hắn tư liệu của cô, lại lấy phản ứng hiện tại của Kỳ Ngự, hơn phân nửa người trước mặt chính là người phụ trách nơi này.
Kỳ Ngự kéo Minh Thù ra phía sau: "Cô ấy là tôi mang về, anh có chuyện gì cứ hướng về tôi."
Tích ——
Thanh âm chói tai không có dấu hiệu nào vang lên.
Trong phòng lúc đầu toàn bộ tin tức vốn đã tắt tự động bắn ra, từng dãy số không có quy luật hỗn loạn xuất hiện.
Cục trưởng tóc vàng giơ tay, dường như đang muốn liên lạc với ai, nhưng phát hiện cũng đang hỗn loạn.
Lời này cũng không biết là nói với Kỳ Ngự hay là nói với Minh Thù.
Nói xong cục trưởng tóc vàng nhanh chóng quay người rời đi, lọn tóc màu vàng lướt qua trong không khí, Hồng Tuyến như ẩn như hiện.
Minh Thù như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cục trưởng tóc vàng, Kỳ Ngự đột nhiên đứng phía trước chặn lại: "Em nhìn hắn làm gì? Có thể đẹp hơn tôi sao?"
Minh Thù trực tiếp để Kỳ Ngự không đụng được mình làm Kỳ Ngự tức giận đến muốn giết người.
Hắn đều chịu nhục mất quyền làm chủ như vậy rồi!
Cô lại còn đối với hắn như vậy!
Tức chết lão tử!
Tỉnh táo một chút tỉnh táo một chút!
Không thể động vào cô!
Đây là vợ mình!
Minh Thù kêu trong lòng vài tiếng Hài Hòa Hiệu, Hài Hòa Hiệu cũng không có chút phản ứng nào.
"Cái này là tình huống như thế nào?" Minh Thù hỏi Kỳ Ngự.
Người sau nhanh chóng đem dao găm dấu sau lưng, hắn nhìn mã loạn trên màn hình một chút: "Không biết."
Trời mới biết thời gian hắn rời đi những người này đã làm gì.
-
Tiếng cảnh báo làm cục quản lý thời không tiến vào đặc cấp đề phòng, tất cả thông tin xuất hiện đều là loạn mã như nhau.
Người của bộ phận kỹ thuật bận bịu thành một đoàn, trên mặt tất cả mọi người đều mang vẻ nghiêm túc.
Bọn họ lại bị xâm nhập!
Mà lần này lại khác lần trước, đối phương dường như muốn khống chế toàn bộ cục quản lý.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật mang theo đoàn đội cùng đối phương chống cự.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trên màn hình loạn mã chuyển động càng lúc càng nhanh.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật đột nhiên dừng lại, hắn một mặt hoảng sợ, cả người lui về phía sau thật xa.
Bởi vì bộ trưởng bộ phận kỹ thuật rời khỏi, đối phương chiếm thượng phong, quyền hạn của tất cả mọi người đều bị bắn ra.
Loạn mã nhấp nhô trên màn hình chậm lại.
Có người không cam tâm muốn cướp quyền hạn về lại, có thể đối phương phát hiện đã thành lập được hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh, bọn họ hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài.
"Bộ trưởng?"
"Bộ trưởng..."
Quyền hạn bị đoạt, đám người đồng loạt nhìn về phía bộ trưởng bộ phận kỹ thuật vừa rồi đột nhiên rời khỏi.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật toàn thân đều là mồ hôi, hắn lẩm bẩm một tiếng: "Thượng cổ..."