Đặt ở ba phần thiên hạ trước đó tuyệt đối là một gia tộc khổng lồ.
Mà ở ba phần thiên hạ về sau, Khích thị nhất tộc biết mất không để lại dấu vết, cơ hồ tra không được.
Tư liệu Nguyệt Qua tra không có kết quả về sau, tính một quẻ, cuối cùng đem vị trí định ở chỗ này —— Thôn Vĩnh Yên.
Tụ Hoan tới Thôn Vĩnh Yên trước so với Minh Thù, lúc này đang đợi ở bên ngoài.
"Tôn chủ."
Minh Thù xuống xe ngựa: "Là nơi này sao?"
Tụ Hoan nói: "Căn cứ theo biểu hiện quẻ tưởng của quốc sư Nguyệt Qua là nơi này không sai, vừa rồi ta đã nghe qua, nơi này không có ai họ Khích."
Tụ Hoan dừng một chút: "Bất quá... Có họ Cốc."
Thôn có gần một trăm gia đình, trong đó có hơn một nửa là người họ Cốc.
Họ Khích bỏ đi một nửa, nhưng có thể không phải là Cốc.
Minh Thù nhìn thôn nhỏ yên tĩnh phía trước, nói: "Các ngươi chờ ở bên ngoài đi."
Tụ Hoan không có bất kỳ nghi vấn gì hạ thấp người: "Vâng."
Minh Thù chờ Kỳ Ngự xuống tới, dẫn hắn vào thôn.
Lúc này đang là buổi chiều, khắp nơi trong làng có thể thấy chữ hỉ đỏ thẩm, tựa hồ có việc mừng.
Người lạ vào thôn, thôn dân có chút hiếu kỳ quan sát, nhưng không ai tiến lên hỏi thăm, vẫn duy trì khoảng cách an toàn.
Mặc dù Vạn Kính Giới toàn dân tu luyện nhưng cũng sẽ có thiên phú tốt cùng thiên phú kém.
Giống như thôn này, bọn họ chú trọng sinh hoạt hơn chứ không phải tu luyện.
"Ai..."
Bên cạnh đường rẽ có một đứa trẻ đen thui lao ra, đụng đầu vào người Kỳ Ngự.
Tiểu hài nhi trực tiếp ngã xuống đất.
Minh Thù trừng mắt nhìn nơi bị đụng của Kỳ Ngự: "Không sao chứ?"
Kỳ Ngự lắc đầu, một tiểu hài nhi có thể có bao nhiêu sức lực.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Mấy tiểu tử không lớn không nhỏ từ ngõ hẻm bên trong đuổi theo đến, cấp tốc vây quanh tiểu hài nhi bị ngã xuống.
Một tiểu bàn tử phía sau chạy đến cuối cùng, hắn chống đỡ đầu gối thở hổn hển hai cái, chỉ người trên đất nói: "Ngươi còn dám chạy, tại sao ngươi không chạy nữa! Ngươi tiếp tục chạy đi!"
Tiểu hài tử trên đất dường như bị hù dọa, co rúm lại không dám nói lời nào.
Ánh mắt quét lên người Minh Thù cùng Kỳ Ngự, hắn dùng cả tay chân lao ra phía sau bọn họ cầu cứu: "Mau cứu ta."
Tầm mắt tiểu bàn tử cũng theo đó rơi xuống trên người Minh Thù.
Chỉ qua một kẻ hở của ánh mắt lúc này cũng toát ra ánh sáng kì dị.
Hắn chưa từng thấy qua người nào đẹp mắt như vậy.
Minh Thù không muốn xen vào việc của người khác, đặc biệt là một đám trẻ trâu.
Cô kéo Kỳ Ngự đi về hướng bên cạnh, đem chiến trường nhường cho bọn hắn.
"Cứu... Mau cứu ta." Tiểu hài tử kia một mặt tuyệt vọng.
Minh Thù cười cười với hắn, không dừng lại chút nào đi tới một bên.
Lực chú ý của tiểu bàn tử hoàn toàn bị Minh Thù hấp dẫn: "Ngươi là ai?"
Minh Thù: "??"
Không phải ngươi đang đuổi theo người này sao? Hỏi trẫm làm gì!?
Tiểu bàn tử thẳng tắp eo, vô cùng kiêu ngạo: "Ta là thái tử gia của Thôn Vĩnh Yên, ngươi làm Thái Tử Phi của ta đi!"
"Phốc!"
Minh Thù trực tiếp cười ra tiếng.
Một đứa trẻ trâu từ đâu tới dám đùa giỡn với trẫm, nông thôn học ít sao? Cướp được trên đầu trẫm rồi!
Kỳ Ngự đen mặt, ánh mắt âm trầm nhìn tiểu bàn tử.
Tiểu bàn tử ngẩng đầu, hắn vỗ ngực một cái: "Ngươi cười cái gì? Ngươi đi theo ta, về sau sẽ ăn ngon uống sướng, ở trong thôn hoành hành!"
Tại thời điểm trước khi Kỳ Ngự phát tác, đằng sau có một nam nhân lao ra, quơ lấy một nhánh cây bên cạnh chào hỏi trên người tiểu bàn tử.
"Cốc Bảo Xuyên lão tử đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép khi dễ người khác, không cho phép khi dễ người khác, ngươi mẹ kiếp không nghe lời."
"Còn hoành hành, cho ngươi hoành hành, ngươi hoành hành một cái cho lão tử xem."
Tiểu bàn tử bị đánh cho gào khóc, ôm đầu tán loạn.
"Cha, con có phải con ruột của người hay không, oaa, con muốn nói cho bà nội!!"
Tiểu bàn tử gào khóc, nam nhân càng dùng sức đánh.
Tiểu bàn tử cuối cùng ôm lấy đùi cha hắn: "Cha, con sai rồi, con đem vị trí Thái tử tặng cho người, con không làm huhu..."
Minh Thù nhìn thấy biểu lộ rạn nứt trên mặt nam nhân.
Có một con gấu con như này, đương gia cũng thật là mệt mỏi.
Nam nhân ghét bỏ đá văng tiểu bàn tử ra ra: "Đứng ngay ngắn cho lão tử!"
Tiểu bàn tử khóc chít chít đứng lên, đám trẻ con phía sau hắn tại thời điểm nam nhân xuất hiện đã sớm giải tán lập tức.
Nam nhân giáo huấn xong tiểu bàn tử, nhìn về phía Minh Thù cùng Kỳ Ngự, hắn xoay người chắp tay: "Thật sự xin lỗi, khuyển tử không hiểu chuyện va chạm hai vị các hạ, hai vị nếu là chưa hết giận, tiểu tử thúi này liền giao cho hai vị giáo dục."
Nam vóc dáng coi như anh tuấn, quần áo trên người không khác người trong thôn lắm, nhưng là mặc trên người hắn rõ ràng nhìn tốt hơn nhiều.
Minh Thù quét mắt một vùng qua tiểu bàn tử đang lau nước mắt: "Ngươi thật thông minh nha."
Biểu hiện của nam nhân cứng lại.
Hắn vừa rồi nghe thấy ranh con nhà mình gây chuyện thị phi, xem xét hai vị này cũng không phải là người bình thường, nói ra như vậy, nếu hắn không xông lên đánh, không chừng hiện tại con trai mình cũng đứng lên không nỗi.
Thôn này của bọn hắn rất lâu rồi đều chưa có người nào tới sống, hai người này cũng không biết tới đây làm gì.
Hi vọng chỉ là đi ngang qua...
"Hai vị rộng lòng tha thứ, đều là khuyển tử không hiểu chuyện." Nam nhân ép giọng tới thấp hơn.
Hắn duỗi một tay ra đè đầu tiểu bàn tử: "Xin lỗi hai vị các hạ!"
"Con lại không có... Huhu... Thật xin lỗi! Ta sai rồi!"
Thanh âm của tiểu bàn tử rống to.
Người ta đều đã xin lỗi lỗi như thế, muốn mượn cớ giáo huấn tiểu bàn tử cũng không được.
Cho nên Minh Thù mới nói nam nhân này thông minh.
Kỳ Ngự rất muốn động thủ nhưng lúc này rõ ràng không đúng lúc, chờ hắn tìm được thời cơ sẽ...
Ngấp nghé cô vợ hắn hết thảy đều phải giết từ trong trứng nước.
"Ta không có nhỏ mọn như vậy, bất quá tiểu bàn tử nhà ngươi xác thực phải giáo dục tốt một chút, quốc chủ Ly Dương Quốc nếu là biết mình không hiểu sao lại có một đứa con riêng, đoán chừng sẽ không quá cao hứng."
Nam nhân khóe miệng giật một cái, hung tợn trừng mắt nhìn tiểu bàn tử một chút.
Thằng ranh con này, cả ngày không biết học từ ai vậy!
"Vâng vâng vâng." Nam nhân liên tục đáp ứng: "Hai vị các hạ đến thôn chúng tôi không biết có chuyện gì? Nếu ta có thể giúp đỡ, ta nhất định giúp hai vị các hạ."
Minh Thù bảo trì nụ cười: "Ngươi họ Cốc?"
Vừa rồi cô nghe thấy hắn gọi tên tiểu bàn tử này là Cốc Bảo Xuyên.
"Ách... Đúng thế." Đáy lòng nam nhân dâng lên một tia đề phòng: "Trong thôn này, đại bộ phận thôn dân đều họ Cốc, các hạ có chuyện gì không?"
Hắn âm thầm dò xét hai người đối diện, hai người này mặc dù khí chất phi phàm nhưng tu vi tựa hồ...
Minh Thù nói: "Tìm người."
Nam nhân cẩn thận hỏi: "Thôn chúng tôi cơ hồ đều ngăn cách với bên ngoài, không biết các hạ muốn tìm ai? Nếu như là người của Cốc gia ta cũng có thể vì các hạ dẫn đường."
"Ta không tìm họ Cốc."
"..."
Không tìm họ Cốc, hỏi hắn có phải họ Cốc không làm gì?
"Vậy các hạ tìm ai?"
"Ta tìm họ Khích."
Thanh âm nữ hài tử thanh thanh thúy thúy quanh quẩn trong thôn làng yên tĩnh.
Nam nhân biểu lộ từ cẩn thận lên cao đến đề phòng, cuối cùng là mặt mũi tràn đầy sự lạnh lùng, một lát sau liền khôi phục lại.
Hắn chắp tay một cái: "Các hạ, trong thôn của chúng tôi không có họ này, sợ là các ngươi tìm sai chỗ."
"Cha, sao cha lại nói dối, bà nội nói con chính là họ Khích, một cái cốc một cái lỗ tai, nhìn xem, con sẽ viết!"
Tiểu bàn tử nhanh chóng viết ra một chữ khích xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất.
Viết xong còn một bộ dáng vẻ ta rất lợi hại: "Cha, con viết có đúng không?"