Đám người đứng trên mặt nước kinh hãi lui về sau, nhưng mặc kệ bọn hắn lui thế nào thì dưới đáy nước vẫn không ngừng hiện lên tới.
Vô số thi thể từ đáy nước nổi lên, lít nha lít nhít toàn bộ thuỷ vực khiến cho da đầu tê dại.
Người phía dưới giống như đứng trên mặt kính, thi thể ngay dưới đáy mặt kính.
Cúi đầu liền nhìn thấy mặt thi thể, biểu tình sinh động như thật.
"Làm sao có nhiều thi thể như vậy..."
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thi thể dưới đáy nước làm kinh hãi đến đám người. Nhưng bất kể trốn tránh như thế nào thì dưới lòng bàn chân đều có thi thể.
Có người muốn bay lên không trung nhưng bọn hắn phát hiện không có cách nào bay lên được.
Lực lượng vẫn còn, chính là không có cách nào bay lên được.
Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc đã biết được chân tướng cuộc chiến U Thủy, lúc này đang trầm mặt nhìn Tháp Thiên Khải trên bầu trời.
Minh Thù ôm bả vai Kỳ Ngự: "Người chết mà thôi, chưa từng thấy qua?"
Kỳ Ngự: "..."
Chưa thấy qua loại này!
CMN!
Những thi thể này là cuộc chiến U Thủy lần trước lưu lại sao?
Thế nhưng những thi thể kia không thấy nửa phần mục nát.
Quá quỷ dị!
"Ong ong ong —— "
Trong tháp đột nhiên vang lên tiếng ong ong giống như toàn bộ thân tháp đều đang rung chuyển.
Từ bên ngoài nhìn sẽ phát hiện ánh sáng của Tháp Thiên Khải đang yếu đi.
"Sao vậy?" Kỳ Ngự hỏi.
Minh Thù nhìn hình ảnh đang hiện bên trong thủy kính.
Thời kỳ Tháp Thiên Khải ngủ đông —— bắt đầu rồi.
Mấy con chuột lớn lắc mình rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một con lưu lại chỗ này.
Cũng không biết là xếp hàng thứ mấy, dù sao nhìn bọn chúng chính là một khuôn đúc ra, hoàn toàn không phân rõ biệt được.
Kỳ Ngự hỏi Minh Thù: "Bọn nó sẽ đi vào sao?"
"Chờ bọn nó phát hiện về sau Tháp Thiên Khải không có nguy hiểm sẽ tiến vào." Minh Thù nói: "Mà lại, nói không chừng lúc này đã có người biết một số chuyện."
Ong ——
"Lúc này các ngươi không ra thì chờ đến khi nào!"
Thanh âm đột ngột từ phía trên Tháp Thiên Khải vang lên.
Thanh âm kia không ngừng vang vọng trong Tháp Thiên Khải, không phân biệt được bắt nguồn từ đâu.
"Chờ đến khi nào..."
"Khi nào..."
"Lúc..."
Minh Thù đứng lên nhìn về phía tháp.
"Tiểu tổ tông..." Tiểu Ngũ kêu một tiếng: "Có người bên trong tháp."
"Ta nghe thấy được." Trẫm lại không điếc.
Lúc này tấm lá chắn trong các tầng giam bọn hắn đang chậm rãi rút đi.
Giống như toàn bộ cửa nhà giam đều được mở ra.
Phạm nhân trong nhà giam sau khi ngu ngơ một lát liền chen chúc đi ra.
Tình huống bình thường khi Tháp Thiên Khải tới thời kỳ ngủ đông, tất cả nơi giam giữ vẫn kiến cố như cũ không xảy ra vấn đề gì.
Tiểu Ngũ có thể là nhận được những tin tức phía trên, kêu la: "Tiểu tổ tông, tất cả nơi giam giữ đều mất kiểm soát."
Ngay thời điểm Tiểu Ngũ vừa dứt lời, bên cạnh bọn họ liền xuất hiện một cái cầu thang.
Có người từ trên cầu thang chạy xuống.
Người nào sắc mặt cũng kích động.
Lập tức có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Lập tức liền có thể tự do.
Minh Thù nhìn vị trí của bọn hắn chính là tầng 1, tầng 1 không có giam người, đây là người từ tầng hai xuống.
Những người kia trông thấy trong đại sảnh có người, lại thấy con chuột lớn thường xuyên xuất hiện bỗng nhiên đứng tại bậc thang.
"Tiểu tổ tông, không thể cho bọn hắn ra ngoài!" Tiểu Ngũ nói.
"Đó là chuyện của ngươi." Minh Thù cười nói: "Ngươi mới là thủ vệ trong tháp."
Tiểu Ngũ: "..."
"Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ không ngăn các ngươi." Minh Thù nói người người bên kia.
Cô kéo tay Kỳ Ngự, tiện tay chọn một tấm bảng từ trên không trung, thân hình của hai người bỗng nhiên biến mất.
Tiểu Ngũ: "..." A a a a tiểu tổ tông!!!
"Xông lên a!"
"Giết ra ngoài!"
"Giết con chuột thối kia!!"
-
Thân hình của Kỳ Ngự cùng Minh Thù xuất hiện trên hành lang tại tầng 7.
Trên hành lang đã có người đứng, bất quá biểu hiện so với người phía dưới tỉnh táo hơn nhiều, người nào cũng đang dò xét phòng bị.
Minh Thù đột nhiên xuất hiện làm bầu không khí trong hành lang có chút ngưng lại.
"Điện hạ?"
Có người kêu một tiếng.
Minh Thù cười nhìn sang: "Đi xuống ngăn những người kia lại."
"... Vâng."
Minh Thù đi ngang qua những người kia, có người nghi hoặc, có người cung kính gọi cô là điện hạ nhưng không người nào dám công kích cô.
Coi như không biết cô nhưng thấy nhiều người như vậy gọi cô là điện hạ cũng cảnh giác không dám lộn xộn.
Từ tầng thứ 7 đến tầng thứ 8, sau đó là tầng thứ 9.
Tầng thứ 9 có rất nhiều bong bóng lơ lửng, người nơi này đều bị nhốt bên trong những bong bóng kia.
Lúc này có một mặt bong bóng mở ra, đã có người đi ra.
Mà người bên trong không ra dồn dập đứng trong bong bóng nghị luận.
Không tại sao, bởi vì dưới đáy bọn hắn có vô số rắn độc.
Vừa rồi có người xuống dưới trực tiếp bị rắn độc quấn lên, ngày cả hài cốt cũng không nhìn thấy.
Minh Thù đột nhiên xuất hiện, có người mắt sắc nhọn liếc mắt liền nhìn thấy.
Trước đó đi lên cô chỉ nhìn thoáng qua, xác định không có vấn đề liền rời khỏi cũng không đối mặt cùng những người này.
"Đại ma đầu!Tại sao ngươi lại trở về rồi!"
Một nam nhân đứng bên trong bong bóng chống nạnh chỉ vào Minh Thù.
"Trở lại thăm ngươi một chút a."
Nam nhân khinh thường: "Ai muốn thấy ngươi, ngươi cút nhanh lên!" Còn mang theo một tiểu bạch kiểm? Đến khoe khoang sao?!
Nơi nào Minh Thù đi qua rắn độc đều tự động phân ra một con đường: "Ta không biết lăn*, ngươi làm mẫu cho ta xem trước?"
*lăn: đồng nghĩa với cút =))
Nam nhân đột nhiên ôm chặt ngực: "Đại ma đầu ta nói cho ngươi biết, ta thề sống chết không theo!"
"Được rồi, xuống đây đi."
"Xuống dưới? Mẹ, phía dưới đều là rắn, ngươi nghĩ chúng ta là ngươi sao! Ngươi mưu mô bất lương, muốn hại chết chúng ta có phải không!"
Minh Thù nhấc chân điểm một cái lên mặt đất, rắn độc nhúc nhích dồn dập ẩn vào gạch biến thành xà văn, nhìn qua vẫn có chút doạ người.
Kỳ Ngự nuốt một ngụm nước bọt.
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
Nhưng cứ nghĩ dưới chân đều là rắn, tâm tình có chút phức tạp...
Lão tử muốn về nhà!
"Sách!" Nam nhân vừa rồi ôm ngực nhảy đi xuống: "Tốt bụng như vậy, muốn chúng ta làm gì?"
Những người còn lại cũng dồn dập xuống tới xúm lại về phía Minh Thù, tầng này nhân số cũng không phải rất nhiều.
"Phía dưới bạo loạn, đi trấn áp một chút." Minh Thù nói: "Đừng chạy ra ngoài."
"Vừa rồi có thanh âm nói chúng ta có thể ra ngoài. Bị giam ở đây không biết bao lâu, thật vất vả mới có thể ra ngoài, ngươi còn không cho chúng ta ra ngoài?
"Ngươi thật bất lương! Chính mình ở bên ngoài tiêu dao đến sung sướng, lại không cho chúng ta ra ngoài!!"
"Đừng nghĩ là chúng ta đánh không lại ngươi chúng ta liền phải nghe lời ngươi!"
"Chính là..."
Đám người không phục ồn ào, nhưng trừ ồn ào cũng không có động tác khác.
Đám người trầm mặc một chút: "Sẽ không giống như lần trước chứ?"
Minh Thù chậm rãi nói: "Tốt xấu gì trước kia các ngươi cũng cung cấp cho ta không ít chuyện vui, ta tốt bụng nhắc nhở các ngươi, còn các ngươi có nghe hay không đó là chuyện của các ngươi, nhưng các ngươi muốn đi ra ngoài trước tiên cũng phải đem đám người phía dưới trấn áp cho ta, rõ chưa?"
"Dựa vào cái gì?" Cô ta còn không biết xấu hổ, gọi là việc vui sao?
"Dựa vào bên ngoài là địa bàn của ta."
"..." Địa bàn của ngươi thì giỏi lắm a!
*
【 Hài Hòa Hiệu 】
Hòa Hài Hào: Địa bàn của ta ta làm chủ! Thật là khó lường!
Minh Thù: Ngươi cũng không có phần, còn muốn địa bàn của ngươi.
Hòa Hài Hào:... Cầu thêm kịch!
Tiểu tiên nữ: Sát thanh sát thanh!
Hòa Hài Hào: Vì cái gì??!!
Tiểu tiên nữ: Bởi vì ngươi thả tiểu yêu tinh đánh nhau.