Sắc mặt Minh Thù có chút khó coi, linh hồn bất ổn, lúc nào cũng có thể sẽ thoát ra ngoài.... Cái này là linh hồn thiếu sót?
Không nên a...
Một lát sau Minh Thù giống như nghĩ đến cái gì, cô xoay người nhìn vào giới môn bên kia.
Hắn không phải người của thế giới này, cho dù cô đã nghĩ hết biện pháp nuôi thân thể của hắn, để hắn mau chóng thích ứng.
Thế nhưng đối mặt với giới môn, sự chống cự của hắn vẫn là quá yếu.
Giới môn cũng không thể truyền tống người, chỉ có thể truyền tống linh hồn thể.
Có một bộ phận linh hồn bị giới môn mang đi...
Minh Thù hơi nắm chặt tay.
Cô không nghĩ tới, Dạ Ảnh lại tình nguyện dùng bản thân hiến tế cho tháp trụ, cưỡng ép gọi ra nhiều giới môn như vậy.
"Cô vợ nhỏ..."
"Không có việc gì không có việc gì." Minh Thù quay đầu nhẹ giọng an ủi hắn, lại cúi đầu hôn hắn một cái: "Đau không?"
"Cô vợ nhỏ hôn hôn liền không đau."
Minh Thù: "..."
Còn có tâm tình đùa giỡn với cô, xem ra cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ tới.
Minh Thù đỡ hắn lên, phát hiện hắn không thể đi được lại chỉ có thể ôm.
Xuống đến tầng thứ 9.
Minh Thù nhìn thấy người của tầng thứ 9 đều đợi bên trong bong bóng, có bong bóng bị giới môn chiếm cứ, bọn hắn liền chạy tới sát vách cùng đợi.
Nhưng có người bên trong bong bóng không nhúc nhích, không biết sống chết.
"Đại ma đầu! Ngươi ở phía trên đã làm gì?"
Có người từ xa hét lên về phía cô.
Minh Thù không để ý tới hắn, tiếp tục đi xuống dưới.
Chúng người đưa mắt nhìn nhau một lát.
Đại ma đầu sao vậy?
Thời điểm tiểu bạch kiểm kia đi lên không phải còn rất tốt sao?
Làm sao lúc này lại được cô ôm?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Đám người suy diễn đủ thứ cũng bắt đầu cùng người sát vách thảo luận.
Xong cũng đã quên hết vừa rồi những giới môn này bay tán loạn xém chút đem bọn hắn biến thành như những người không nhúc nhích kia.
Nhóm nhân vật phản diện biểu thị: Có cảnh tượng hoành tráng nào chưa thấy qua, cái này có gì mà kinh ngạc, dù sao người xảy ra chuyện cũng không phải mình.
Mỗi tầng đều có giới môn, người trong tháp đều trở về nhà tù của mình, nơi đó tương đối an toàn.
Nhưng cũng có một vài người nằm bất động.
Đoán chừng là không may bị giới môn mang đi.
"Tiểu tổ tông..." Chuột bự chạy tới: "Giới môn, giới môn làm sao xuất hiện, còn nhiều như thế?"
"Có một tên ngu ngốc."
"A?"
Cái gì ngu ngốc? Cùng ngu ngốc có quan hệ gì? Ngu ngốc là cái gì?
Tiểu tổ tông nói chuyện làm sao càng ngày càng nghe không hiểu.
Không phải!
Tiểu tổ tông ngươi đừng đi a!
Ngươi ở phía trên đã làm gì!
Chuột bự co cẳng đuổi theo, ngay tại thời điểm bọn họ xuống đến tầng thứ 6, ánh sáng trong Tháp Thiên Khải đột nhiên sáng rực lại.
Giới môn biến mất, tất cả mọi người trở lại phòng giam của mình, cửa nhà lao lần nữa đóng lại.
Chuột bự ngẩng đầu lên nhìn, hơi kinh hỉ: "Thời kỳ Tháp Thiên Khải ngủ đông đã qua!"
Thời kỳ ngủ đông của Tháp Thiên Khải không hề dài.
Cũng giống như điện thoại khởi động lại vậy.
Người không thuộc về Tháp Thiên Khải bị đuổi ra ngoài rơi đến phía dưới U Thuỷ, cùng xác chết đang trôi dưới đáy nước mặt đối mặt.
Minh Thù mặt không đổi sắc tiếp tục đi xuống dưới, trở lại đại sảnh tầng 1.
"Tiểu tổ tông! Ngươi chờ ta một chút!"
Tiểu Ngũ từ trên lầu đuổi tới: "Thaps Thiên Khải có chuyện để ta chuyển lời cho ngài."
Tiểu Ngũ còn chưa lên tiếng, Minh Thù nói thẳng: "Ta sẽ trở lại, không cần nó nhắc nhở. Bất quá nó muốn ta làm cái gì, vậy phải xem tâm tình của ta mới được."
Lúc này hồn phách của tiểu yêu tinh không được đầy đủ, trước tiên cô cần phải đưa hắn trở về.
Những hồn phách được cho đi dạo ở những thế giới kia cô đương nhiên cũng phải đi tìm trở về... Cô làm sao lại xui xẻo như vậy!!
Mẹ!
Dạ Ảnh tên vương bát đản kia!
Nếu hắn dám trở về!
Trẫm sẽ chơi hắn đến chết!
Tiểu Ngũ: "..."
Hắn còn chưa nói gì!
Tiểu tổ tông làm sao biết nó muốn nói gì?
Tiểu tổ tông thật lợi hại.
Tiểu Ngũ cảm thán một phen, nhớ tới việc Tháp Thiên Khải bàn giao, lại nói: "Tiểu tổ tông, Tháp Thiên Khải nói, ngài có thể để hắn ở đây."
Minh Thù nhếch miệng cười, nhưng nụ cười lương bạc lại châm chọc: "Không dám, không thể trêu vào."
Ở đây cho nó lộng hành sao?
Nghĩ trẫm cũng ngu ngốc sao?
Tiểu Ngũ: "..."
Tiểu Ngũ trơ mắt nhìn Minh Thù rời đi, cản cũng không dám cản.