Thiếu nữ đứng trên vách núi, tay áo bồng bềnh, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ bay theo gió.
Nếu như bỏ qua sẽ thấy đối diện cô là một cái quạt lớn đang thổi về phía cô.
Minh Thù thần sắc bi thương, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng vẫn chưa rơi xuống.
Lúc này tất cả mọi người đều chú ý về bên này, phảng phất bị cô cuốn vào trong diễn xuất.
La Khải đứng đối diện, thần sắc hắn khẩn trương: "Phong Hoa muội tới đây trước, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói."
Minh Thù nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: "Từ từ nói cái gì? Giữa chúng ta sớm đã không có cách nào nói chuyện tốt."
Má ơi, diễn thật tốt!
Tưởng niệm đồ ăn vặt của trẫm.
La Khải tiến lên một bước: "Muội nghe lời, tới..."
Minh Thù lui về sau, chân đạp đến biên giới, đá vụn sột soạt lăn xuống dưới.
Cô gằn từng chữ một: "Giữa chúng ta... Giữa chúng ta cách huyết thâm thù đại hận, hôm nay cứ kết thúc như vậy, ngày gặp lại chính là kẻ thù!"
Lúc này trên gương mặt thiếu nữ tuyệt vọng cùng giãy dụa, phảng phất có thể khiến người ta cảm động theo.
Ánh nắng từ mây chói ra, một sợi chỉ gắn trên người cô, cô bỗng nhiên lui về phía sau.
Váy trong không khí xẹt qua một đường vòng cung rơi xuống dưới.
"Phong Hoa!"
Nam tử quát to một tiếng nhào ra, tựa hồ muốn tóm lấy thiếu nữ đang rơi xuống dưới.
Biến cố ở một khắc đó, sợi dây trên người La Khải đột nhiên bị đứt lao về phía dưới.
La Khải chỉ cảm thấy tiếng gió ong ong rót vào trong tai.
Trong đầu hắn có chút trống rỗng.
Dây bị đứt rồi?
"A —— "
Tiếng thét chói tai chậm nửa nhịp rơi vào tai các nhân viên công tác bên trên.
La Khải rơi xuống nệm hơi, nhân viên công tác bên dưới cùng nhau tiến lên.
Minh Thù đã trở lại phía trên, sắc mặt Hồ Hinh trắng bệch tựa hồ bị doạ sợ, không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Minh Thù đi về phía cô ta, tại thời điểm đi ngang qua, giọng nói mỉm cười rơi vào trong tai Hồ Hinh: "Lần sau nếu cô mua người giết tôi, người có khả năng chết trước chính là bạn trai cô, tôi còn rất chờ mong."
Hồ Hinh kinh hãi.
Sao lại thế...
Làm sao cô ta lại biết?
Hồ Hinh nhìn sang, Minh Thù đã rời khỏi cùng nhân viên công tác xuống dưới.
Hồ Hinh chỉ cảm thấy lạnh cả người.
-
La Khải không có việc lớn gì, chỉ là bị kinh hãi, dù sao cũng đột nhiên từ trên cao rơi xuống.
Mọi người ở đây hỏi han ân cần với La Khải tới thời điểm cảnh sát đến.
Nhìn thấy cảnh sát, vẻ mặt Hồ Hinh càng tái nhợt, đương nhiên lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy là bởi vì cô ta sợ La Khải xảy ra chuyện gì.
"Ai báo cảnh sát?"
"Không phải nói là ngoài ý muốn sao? Làm sao còn báo cảnh sát?"
"Không biết a..."
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Cảnh sát tra hỏi người trong cuộc, biết được phía dưới có đệm cũng không xuất hiện nguy hiểm gì lớn.
Nhưng đối với việc được phụ trách, cảnh sát vẫn yêu cầu kiểm tra xảy dây treo bị xảy ra chuyện.
Cảnh sát để người chuyên nghiệp kiểm tra.
Kết quả rất ngoài ý định, dây treo có vết tích rõ ràng bị người ta phá hỏng.
Việc này nếu không ai báo cảnh sát, người phụ trách chỉ cần nói là ngoài ý muốn cũng sẽ không ai nhìn ra được cái gì.
Bởi vì liên quan đến mưu hại tính mạng nên người phụ trách chỗ đó bị đưa đi.
Trong lúc nhất thời đoàn làm phim có chút bàng hoàng.
"Làm sao còn liên lụy đến án mạng..."
"La Ảnh đế có phải là đắc tội với người nào không?"
"Ai, thật đáng sợ..."
"Được rồi được rồi, đều trở về đi, hôm nay nghỉ ngơi trước." Đạo diễn Hạ trầm mặt quát lớn.
Đạo diễn Hạ lên tiếng, mọi người nào dám tiếp tục bàn luận liền ai về chỗ người nấy.
Đạo diễn Hạ thăm hỏi La Khải hai câu cũng rời khỏi theo.
Minh Thù là người cuối cùng ở lại.
Hồ Hinh nghiêm mặt, lúc này đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, trong lòng có một chút bối rối vô hình.