Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 235: Tụ Chúng Tu Tiên (35)



Trong không khí có chút căng thẳng. Toàn bộ không gian thời gian dường như đều ngừng lại.

Ánh mắt Nhạn Dẫn nhìn chằm chằm vào cái bình ngọc kia, một lúc sau âm thanh khô khốc của hắn vang lên:

"Ngươi tin ta không?"

"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi chứ?" 

Minh Thù im lặng.

Nhạn Dẫn đứng dậy, hắn đi tới trước mặt Minh Thù: "Có một số việc ta không thể giải thích với ngươi, thế nhưng ta tuyệt đối không mật báo cho ai hết."

Minh Thù cười: "Bình ngọc này chỉ có ngươi có, không phải ngươi chẳng lẽ lại là ta sao?"

"Ta thừa nhận bình ngọc này quả thực chỉ có ta có."

Nhạn Dẫn hít sâu một hơi: "Thế nhưng ta tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào."

Minh Thù nhìn hắn không nói.

"Sư muội."

Thân thể Nhạn Dẫn hạ thấp xuống, quỳ một chân trên đất, bàn tay lạnh như băng đặt lên tay Minh Thù ngửa đầu nhìn nàng:

"Ta thích muội, muốn muội sống tốt, ta tuyệt đối sẽ không hại muội."

Hắn cầm tay Minh Thù đặt lên mặt nạ của mình, cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng nhấc lên. Gương mặt dần dần hiện ra.

Đó là một gương mặt cực kỳ đẹp trai, trời đất dường như đều lu mờ vào khoảnh khắc này.

Nhạn Dẫn căng thẳng nhìn nàng: "Ta chỉ muốn cho một mình muội nhìn thấy."

Hắn hơi đứng dậy nhích tới gần Minh Thù, giọng nói rất trầm: "Không phải ta làm."

Sau đó, đôi môi tái nhợt của hắn rơi xuống cánh môi hồng thuận của Minh Thù. Môi của nàng rất mềm cũng rất ấm áp, như kẹo đường vậy, nó còn mang theo hương trái cây nhàn nhạt.

Nàng không né tránh... Nhạn Dẫn kinh ngạc, trợn to mắt nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, đáy mắt trong suốt của nàng phản chiếu bộ dạng khiếp sợ của hắn, tựa hồ vẫn còn rung động say lòng người, mê hoặc trầm luân.

"Thình thịch!"

Không hiểu sao tim lại đập nhanh như vậy?

Nhạn Dẫn bạo gan nhắm mắt lại thử ôm eo nàng, thân thể hơi ép qua, nhẹ nhàng hôn sâu.

Hắn không dám quá đáng sợ Minh Thù đánh hắn, một lát sau liền buông nàng ra.

Không khí bị dồn nén, độ ấm còn lưu lại trên môi hắn liền biến mất, tự dưng Nhạn Dẫn có chút thất thần nhìn chằm chằm bờ môi hồng nhuận của Minh Thù. Hắn muốn thử một lần nữa.

"Sư muội..."

Nhạn Dẫn thử gọi một tiếng.

Minh Thù thản nhiên đưa lại mặt nạ cho hắn, đẩy hắn ra đứng dậy: "Ta cho ngươi thời gian một ngày nếu không có đáp án, như vậy sau này không cần xuất hiện trước mặt ta, chúng ta coi như xong."

"Nếu như ta có đáp án thì sao?"

Minh Thù xoay người lại mỉm cười: "Ta có thể thử cứu ngươi một mạng."

"Ta có thể... Đổi một cái khác không? Ta không muốn hai chúng ta thanh toán sòng phẳng."

"Dùng mạng ngươi đổi sao?"

Nhạn Dẫn gật đầu.

"Ngươi muốn đổi cái gì?"

Nhạn Dẫn thận trọng nói: "Ta muốn ở... Ở bên ngươi."

Minh Thù quay đầu đi vào trong điện, đi được mấy bước liền quay lại mang thịt nướng đi.

Minh Thù đóng cửa điện lại, biểu cảm trên mặt đột nhiên thả lỏng.

Nàng ghét Nhạn Dẫn sao? Không!

Minh Thù cắn thịt nướng mấy phát, cuối cùng ăn sạch toàn bộ thịt Linh Lộc nướng.

[Ký chủ, có muốn yêu đương thử không?] Hài Hòa Hiệu lại giật dây Minh Thù.

Minh Thù có chút cạn lời.

Hệ thống của người khác phòng cháy phòng trộm phòng yêu đương, hệ thống nhà nàng thì hở tí là giật dây nàng làm chuyện xấu. Bây giờ còn giật dây nàng nói chuyện yêu thương với đối tượng nhiệm vụ phụ.

"Ngươi không sợ ta ở lại thế giới này sao?" Minh Thù hừ một tiếng.

[Vậy ta sẽ tìm một người khác.] Hài Hòa Hiệu không thèm để ý chút nào.

"Thì ra ta đây không quan trọng như vậy."

[Khụ... Thực ra ký chủ là ký chủ ta hài lòng nhất, cho nên ký chủ tùy ý chơi đùa một chút đi. Ta sẽ không can dự vào chuyện của cô.]

Thì ra còn có ký chủ khác.

Ánh mắt Minh Thù tối lại: "Cho ta một cuộn phim an ủi."

Hài Hòa Hiệu không nói hai lời bắt đầu chiếu phim đám yêu tinh đánh nhau. Minh Thù thấy đầu hơi nóng lên, vẫn có thể nhớ tới hình ảnh vừa rồi.

Nàng phiền muộn phất tay: "Tắt đi tắt đi."

Ngủ. Phiền muốn chết!

...

Nhạn Dẫn xuống khỏi Linh Kiếm Phong.

Sắc mặt hắn tái nhợt, ôm ngực thở dốc, hắn không nói cho chưởng môn chuyện ma khí trong cơ thể mình, nếu như nói cho bọn họ biết có thể hắn sẽ không thấy được nàng.

Hắn mở tay ra nhìn bình ngọc trong tay, trong đôi mắt hiện một luồng lệ khí.

Nhạn Dẫn trở lại Ly Hồn Phong.

"Sư tôn, người đã về sao?"

"Nhạn Dẫn sư tôn."

Đệ tử ở các phong khác đến nhận đan dược, cúi đầu chờ Nhạn Dẫn đi vào.

Nhạn Dẫn đi thẳng đến đại điện thường ngày vẫn đặt đan dược, trong điện không có ai. Nhạn Dẫn đi qua từng cái giá, đi tới một loạt giá bên trong cùng.

Loại bình ngọc này hắn có tổng cộng năm cái, hắn chỉ đưa một cái cho Minh Thù, trên người hắn có một cái. Cho nên trên giá hẳn còn lại ba cái, nhưng bây giờ chỉ còn lại một vậy là đã mất hai cái.

Đồ đặt trong này người thường không dùng được, đan dược có phẩm cấp khá cao, ngày thường cũng không ai dám đến đây.

Sắc mặt Nhạn Dẫn tối xuống, hắn chợt phất tay cái giá phía sau đổ ầm xuống, chai lọ rơi xuống đất vỡ nát.

Đệ tử bên ngoài nghe được âm thanh này đều chạy vào nhìn Nhạn Dẫn đứng giữa mớ hỗn độn, sắc mặt bọn họ thay đổi:

"Sư tôn... Xảy ra chuyện gì?"

Ngày thường sư tôn rất ít khi nổi giận, luôn là dáng vẻ lười nhác dễ nói chuyện, nhưng đệ tử Ly Hồn Phong đều hiểu thời điểm sư tôn nổi giận tuyệt đối rất đáng sợ.

Nhạn Dẫn xoay người, giọng nói lạnh lùng: "Trong khoảng thời gian này có ai đi vào đây không?"

"Không... Không có."

Các đệ tử không biết chuyện gì xảy ra, dập đầu lắp ba lắp bắp trả lời: "Không có ai vào cả."

Đại điện này chuyên đặt đan dược, ngoại trừ đệ tử của Ly Hồn Phong những người còn lại không thể tới nơi này.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Nghĩ kỹ cho ta, ai đã từng đi vào đây?"

Nhạn Dẫn nhìn chằm chằm đệ tử: "Không nghĩ ra được thì đều đến ngoại môn cho ta."

"Sư tôn..." Đệ tử kinh hô.

Ánh mắt Nhạn Dẫn đảo qua, đám đệ tử liền không dám hé răng.

Đệ tử của Ly Hồn Phong đều bị gọi vào, người trông chừng ở điện này đều là các sư huynh đã vào Ly Hồn Phong tương đối lâu, tính tình của những người này như thế nào Nhạn Dẫn đều nắm rõ.

"Sư tôn... Thật sự không có người ngoài đi vào."

Điều tra một vòng cũng không tra ra được gì. Nhạn Dẫn tựa vào cửa: "Nói như vậy thì đồ là các ngươi cầm sao?"

Cái... Cái gì?

Mọi người hoảng hốt, bọn họ cầm thứ gì chứ?